
ai Hòa bỗng nhiên có cảm giác bị bắt gian tại trận,
không dám cử động chân nữa.
Rốt cuộc Dịch Văn Trạch lại bước lên trước, cô mới vội
đi theo. Dịch Văn Trạch đến bên cạnh, điều chỉnh lại độ cao của thành giường:
“Bác trai, chào bác, bây giờ bác cảm thấy thế nào ạ?” Anh nói xong còn thực tự
nhiên đưa tay thay ba Giai Hòa đặt một gối đầu sau lưng.
Ba Giai Hòa mơ hồ đưa mắt nhìn anh,không lên tiếng, mẹ
già lại bước tới, kéo cánh tay ông: “Người ta đang nói chuyện với mình đấy!”
“A,” Nghe thế ba Giai Hòa mới tỉnh được một chút,
“Cũng không tệ lắm, khá tốt,” Nói xong còn thử hoạt động cánh tay, “Đừng lo
lắng, rất khỏe.” Nói xong cũng nhìn không nổi quay đầu sang mẹ già nhỏ giọng
hỏi: “Như thế này cũng quá giống đi?”
Một câu, suýt chút nữa khiến nước mắt Giai Hòa rơi đầy
mặt, rốt cuộc đây là như thế nào a?
Thật muốn giống, cũng không thể giống đến như vậy mà…
[1'>: Cáp Nhĩ Tân – một thành phố lớn của Trung
Quốc, nằm ở tỉnh Hắc Long Giang phía Đông Bắc.
[2'>: Chỗ này tớ đã edit thoáng nghĩa một chút.
Trong câu này có từ 刮蹭 /gua-
ceng/, hàm nghĩa chỉ hai vật thể ma sát lẫn nhau (tai nạn của Giai Hòa) nhưng
không có hậu quả nghiêm trọng. Đại ý là vậy…
[3'>: 文曲星 – sao
Văn Khúc. Ngôi sao chỉ về việc văn học. Chỉ người có tài thi văn.
Văn Xương Đế Quân 文昌帝君 được
dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân.
Văn Xương là tên vì sao, cũng gọi là sao Văn Khúc (Văn Khúc tinh 文曲星) hoặc
sao Văn (Văn tinh 文星). Người Trung Quốc thời
xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.
[4'>: 国语的 – Tiếng Quan thoại, ngôn
ngữ tiêu chuẩn chính thức của Trung quốc, được nhắc tới trong truyện là tiếng
phổ thông.
“Đây là người thật!” Ánh mắt mẹ già bốc lửa hừng hực,
vừa ngẩng đầu lên, chớp mắt một cái đã lập tức thay đổi thành gương mặt mỉm
cười, “Thật sự là phiền toái, mình xem mình già như vậy rồi. Đúng là, ôi ——”
Càng nghĩ càng giận, hung hăng nhéo ba Giai Hòa thêm một phen.
Dịch Văn Trạch chỉ cười nói: “Đây hẳn là chuyện cháu
nên làm, mẹ cháu cũng đã dặn trước, dựa theo truyền thống, trước khi đi New
Zealand nhất định phải đến thăm
hỏi hai bác một lần.”
Một câu, lại thành công dời sức chú ý của tất cả nhất
tề chuyển hướng về phía hai người.
Giai Hòa vẫn nắm lấy tay anh, nhăn nhó một hồi lâu mới
lầm rầm nói: “Gần đây cũng vừa lúc có thời gian…”
“Chết tiệt, hơn nửa đêm rồi mà còn có tiết mục ngôi
sao làm từ thiện?!”
Câu kinh hô ngoài cửa cắt ngang lời Giai Hòa đang nói,
mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy thằng em họ của Giai Hòa đang khom người
xuống, hình như vừa chạy đến nóng cả người, thở hồng hộc vẫy tay với thằng em
họ nhỏ hơn: “Mau, mau gọi điện thoại cho chị, là Dịch Văn Trạch, đang ở bệnh
viện.”
Thật sự là…Cô đau đớn kịch liệt nhìn Dịch Văn Trạch,
thật sự là một ngày gặp mặt suốt đời khó quên nha…
Cũng may có mẹ già ở đây chống lưng, chỉ một lát đã từ
bệnh viện về nhà. Lúc Dịch Văn Trạch lái xe mang một nhà trở về đến tiểu khu,
mẹ già còn vô cùng phối hợp xuống xe trước, sợ bác bảo vệ nhìn thấy người lái
xe, ngay cả lúc lên lầu còn run sợ không thôi.
Vừa vào nhà, Giai Hòa thừa dịp mẹ già đi pha nước, đi
theo bà vào phòng bếp, cẩn thận đánh giá: “Mẹ, mẹ không có việc gì chứ?”
“Thế nào,” Mẹ già nhíu mày, cười đắc ý: “Mẹ con chưa
lần nào ngầu đến như vậy hả?”
Giai Hòa ừ hử: “Vô cùng ung dung, đẹp đẽ, quý phái,
khéo léo, hào phóng đó.”
“Bê vào đi,” Mẹ già đưa một dĩa trái cây cho cô, “Đã
đến lúc con thể hiện mình là đứa hiền lương thục đức rồi đó, lần sau sẽ thẩm
tra con.”
Giai Hòa thè lưỡi, ngoan ngoãn bê khay trái cây vào
phòng của mình.
Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy bên cạnh Dịch Văn Trạch
đã có năm cuốn album to vật vã, xem hình của mình.
Vừa gặp người ta đã mau lẹ triển lãm thành quả đào tạo
khuê nữ của chính mình, thật sự là thói quen vạn năm không thay đổi của mẹ già.
Giai Hòa sợ anh nhìn thấy cái ảnh ngu ngốc nào đó, đặt khay trái cây xuống một
bên, cầm vài quả nho đưa lên đút anh một miếng.
Mẹ già nhà cô thích nhất là nho để lạnh, những ngày
mùa đông lạnh nhất, nằm trong phòng có máy sưởi ăn một quả, chua chua ngọt ngọt
lại bớt nóng.
Cô nhìn thoáng qua, anh đang lật tới đêm hôm đó, hiển
nhiên là ảnh chụp mình học múa ở Cung Thiếu niên Tân Cương. Khi đó vóc dáng của
Giai Hòa rất nhỏ, quần áo lại thống nhất một số đo, rõ ràng mấy bé khác mặc vào
rất vừa, đến lượt cô mặc vào thì gần như đã trở thành tay áo của mấy trang phục
hí kịch. Nhìn cái dấu son môi đo đỏ ngay giữa trán kia, Giai Hòa hoàn toàn
quẫn: “Đừng xem nữa, anh xem tivi đi.”
Anh cắn nho, cười nhìn cô: “Em đã từng học múa?”
Giai Hòa ừm, thừa cơ lấy cuốn album kia đi: “Lúc còn
nhỏ em có học, chỉ có học múa thôi. Khi đó từ nhà của em đến Cung thiếu niên
Cảnh Sơn cũng đã hơn hai tiếng, mẹ em nghĩ dù thế nào cũng đi rồi liền đăng ký
ba bốn lớp gì đó. Bắn tên không đích (ví với lời nói hành động không mục đích
rõ ràng, không sát thực tế), cuối cùng cũng không làm đến nơi đến chốn được.”
Cô ngửa đầu thở dài mới phát giác trên t