
luôn hiện ra vài phần cương nghị đàn ông, thật ra
anh mắt mũi anh dễ nhìn, chỉ là bị khí chất quân nhân mạnh mẽ che dấu cho nên
lúc trước có chiến hữu hay nói đùa nếu Giang Triều làm diễn viên nhất định
là tiểu sinh đẹp trai cứng rắn nhất
trong nước.
Thật ra tôi thấy Giang Triều là người đàn ông thích hợp nhất
mặc quân trang, tư thế oai hùng hiên ngang, kiên nghị dũng mãnh như vậy, những từ dùng ở trên người như thế nào cũng không
phải là nói quá lời.
“Nhạc Tuyết, cô tới chậm rồi, nên tự phạt đi?”
“Chính là, chính là, chúng ta đều là nhập ngũ cùng một năm,
mọi người chỉ chờ có một mình cô thôi, huống chi cô cùng lão Giang còn……”
“Quên đi, quên đi, uống rượu……”
Tôi đứng dậy cười không nói gì, chỉ hướng về phía Giang Triều
nâng chén, liền đem hai ly rượu một tiếng
trống làm tinh thần hăng hái thêm uống xuống, hơi rượu cay nồng, nước mắt không
tự chủ được dâng lên, tôi tiện tay lau một chút tiếp theo lại rót rượu. Bộ đội
có thói quen nếu đến muộn phải phạt ba chén, khi tôi bưng lên chén rượu thứ
hai, tay liền bị người đè lại , độ ấm kia và độ mạnh là tôi từng rất quen thuộc ……
“Đừng nghe họ làm trò……” Giang Triều nói xong liền đi quở
trách những chiến hữu kia“Tại sao các cậu vẫn còn thói quen khi dễ phụ nữ vậy……”
Cái gì phụ nữ? Tôi ở trong lòng anh vẫn luôn là nữ quân nhân
cứng cỏi nhất, có tố chất quân nhân vĩ đại. Như vậy có quân nhân không thắng rượu
được sao? Tôi bỏ tay anh ra lại uống hết chén rượu. Ba chén rượu uốn xong trước
mặt tôi đều biến thành Giang Triều.
“Nhạc Tuyết, thẳng tính như thế không có ai thật sự muốn phạt
cô cả.”
“Nên trước ngồi xuống ăn một chút gì đã, có đàn ông chúng
tôi ở đây còn đến phiên cô ra trận sao
?”
Tôi sợ bản thân mình làm ra hành động không thích hợp liền
ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn Giang triều chằm chằm. Bốn mắt ngẫu
nhiên nhìn nhau trong nháy mắt, ánh mắt anh vẫn sáng như đuốc như trước, sâu thẳm
lại mát lạnh, tôi có cảm giác anh cũng đem hết toàn lực nhìn trên mặt tôi để
tìm tòi dấu vết trong trí nhớ, mà tôi chỉ e chính mình có thay đổi gì làm anh
không quen .
Đột nhiên, di động vang lên, là Nghê Giáng trần gửi tin nhắn
đến: anh đã đăng ký xong .
Tôi mạnh mẽ tỉnh táo lại, cho dù tôi thay đổi hay không cũng
vĩnh viễn không thể quay lại như trước .
Tôi đứng dậy liền vội vàng cáo từ……
-
Đứng ở một con đường nhỏ thông tới nhà khách, tôi tránh ở dưới
tàng cây, từ hoàng hôn đến đêm khuya chính là nghĩ nhìn lại anh lần nữa.
Một làn gió đêm từ từ thổi tới, ánh trăng mỏng manh chiếu
lên lá cây ngô đồng, bóng cây lắc lư, lay động tạo thành những bóng dáng màu
đen. Ngày mai anh trở về quân khu , tất cả đều sẽ bình lặng trở lại, mà đêm nay
sao so với đêm qua chỉ hơn một ít mà thôi.
Một lát sau, tôi nghe được giọng nói.
“Giang Triều, cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, phòng đã chuẩn bị tốt rồi.”
Đêm im lặng, tôi nghe thấy tiếng tim đập của chính mình,
nhìn bóng dáng kia đang đi về hướng của
tôi.
Đột nhiên tôi bị chấn động, bóng dáng thẳng tắp tuyệt đẹp
kia giờ phút này lại đi khập khiễng qua chỗ tôi đứng.
Tôi không thể khống chế lớn tiếng hô lên “Giang Triều.”
Âm thanh mãnh liệt kia
cắt ngang bầu trời đêm im lặng.
Nghê Lạc Trần với tinh thần buồn bã từ trên người tôi xuống, nhẹ nhàng giúp tôi sửa sang lại quần
áo không chỉnh tề một cách không chịu nổi “Xin lỗi, anh quá xúc động rồi.’
Anh dường như muốn tìm lại chút phong độ của mình nhưng lại
vùi vào lòng tôi nói nghẹn ngào “Bà xã,
đừng không quan tâm anh, không có em anh sẽ chết, em cười anh yếu đuối cũng được,
xem thường anh cũng được, anh chỉ xin em, đừng giày vò anh nữa…’ anh khóc, khóc
rất đau lòng nhưng lại khóc không ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được sự yếu đuối của anh, sự yếu đuối
làm cho lòng tôi đau đớn nhưng loại đau
đớn này phảng phất lại vây quanh tôi mọi nơi, tôi không có cách
nào xác định được đó là do luyến tiếc anh hay
bởi vì sự áy náy. Tôi nghĩ nếu như có thể, kiếp sau tôi sẽ thương anh, thậm
chí sẽ yêu anh. Nhưng kiếp này thì không được, khi tôi nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy
bước đi tập tễnh của Giang Triều, hình ảnh như vậy trong lòng tôi khiến tôi thực
sự bị giày vò bởi mùi vị đau khổ.
Khóc đi, nước mắt không có nghĩa là yếu đuối.
Người đàn ông muốn gió được gió muốn mưa được mưa này, ngày
mai sẽ trở nên lãnh đạm như mây nhẹ như gió rồi, toàn bộ thế giới đều là của anh, không có tôi
cũng đâu là gì.
“Nhạc Tuyết, tại sao em ngốc như vậy, em và anh ta không thể
quay về như trước kia nữa bởi vì anh đã xuất hiện.”
“Em biết”, tôi gật đầu thừa nhận anh nói đúng. Nghê Lạc Trần
muốn ở cuộc hôn nhân này khắc lại dấu vết
thật sâu, còn Giang Triều lại độ lượng, có vài thứ dù là đàn ông nhưng cũng
không thể bỏ qua huống chi Giang Triều bây giờ sẽ không chấp nhận tôi nữa,
nhưng …’ Nghê lạc Trần, anh không hiểu cảm giác yêu một người từ lúc còn nhỏ
đâu.”
“Anh hiểu, có thể hiểu
rõ hơn ai khác.” anh thở dài, dường như đã rõ ràng điều gì đó nên từ trên giường
ngồi dậy