
ôi vẫn đứng ven đường ngẩn người.
Tôi không biết hiện tại mình ở trong lòng Nghê Lạc Trần giống như cái gì, tôi
còn có quyền lợi cùng nghĩa vụ để quan tâm anh không. Nhưng khi nhìn thấy tin đồn
này, nghĩ đến hiện tại anh đang bị áp lực,
đã xa cách hai tháng, nước mắt liền không chịu sự khống chế rơi xuống.
Sau đó Từ Dĩnh lái xe đưa tôi đưa về nhà, dọc theo đường đi
chúng tôi trò chuyện rất nhiều, tôi mới biết được từ khi rời đi tinh thần của
Nghê Lạc Trần sa sút vô cùng, làm việc cũng luôn không yên lòng, không biết làm
sao khi đem bản thảo gửi đi dự thi nhưng lại thất lạc, sau đó tìm thấy được bản
thảo, anh ấy cũng không để ý, cho đến khi có một ngày trên thị trường xuất hiện
các thiết kế của anh ấy, vì vậy hội đồng dự thi nói anh ấy sao chép tác phẩm
nên hủy bỏ tư cách dự thi . Trước mắt sự kiện này còn đang được điều tra, nhưng
anh ấy cứ như vậy bị mất đi lần cơ hội quan trọng , công ty thiết kế và danh dự
cá nhân cũng bị ảnh hưởng……
Thật ra cuộc sống chính là như vậy, người có vị trí càng
cao, như vậy người đó phải gánh vác và phiêu lưu càng lớn. Một người bình thường
cho dù kém cỏi nhất cũng còn có thể ăn cơm, nhưng rất nhiều người giàu có sẽ bởi
vì mỗi lần sai lầm mà trả giá. Đối với Nghê Lạc Trần mà nói, tài hoa cùng danh
dự mới là tài phú thật sự của anh, nhưng chỉ trong một đêm liền bị mất đi…..
-
Suốt một đêm, tôi vẫn tự trách cùng lo lắng thật sâu, không
thể ngủ được. Không biết anh như thế nào, lẽ ra đêm qua muốn đi nhìn anh một
chút, nhưng Từ Dĩnh nói mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt , thật vất vả mới
ngủ say, sợ đi sẽ làm anh tỉnh dậy tôi
đành phải từ bỏ. Chỉ là khi anh bị bệnh thì tựa như một đứa nhỏ, phải dỗ
dành mới bằng lòng uống thuốc, ngủ, không biết lúc này canh giữ bên người anh sẽ là ai, anh sẽ ỷ lại để người
kia ôm ấp sao? Đối mặt áp lực lớn như vậy cùng dư luận xã hội, thì ai sẽ cùng
anh vượt qua đoạn gian nan này?
Thật vất vả trải qua một đêm, tôi rời giường thu thập đơn giản
một chút để chuẩn bị đi gặp Nghê Lạc Trần, buổi chiều quay lại quân doanh. Ngay
tại lúc tôi bước ra cửa liền nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn.
“Nhạc Tuyết phải không? Tôi là Tiếu Địch, có rảnh không, tôi
muốn gặp mặt cô một chút.”
Thành phố D không lớn lắm nếu có duyên tất sẽ lại gặp nhau.
Lại nghe Vũ Hiên, âm
nhạc dìu dịu bay bổng trên không gian thản nhiên rơi xuống, âm nhạc thực dễ
dàng khiến người ta nhớ lại chuyện cũ, như vậy,
nhớ tới khi tôi trải qua một buổi chiều chua xót, đang tuyệt vọng trong
mưa cùng Nghê Lạc Trần gặp gỡ bất ngờ đã trở thành điều mà cả đời này tôi khó
có thể quên nhất . Trên đời này có thể thật sự quên sao? Tôi nghĩ không có, có
lẽ chỉ có cái chết mới có thể làm được khiến mình thật sự bỏ qua và quên đi một
lần, nếu không thì vì chúng ta trải qua quá nhiều chuyện và gặp gỡ nhiều người
nên nó sẽ lắng đọng lại trong lòng, chỉ ngẫu nhiên bị chạm đến mới cảm thấy
đau, hay ngọt ngào hoặc là bình thản……
Chỉ là chút vướng mắc này nọ, người ta tưởng đi đối mặt một
cách bình thản nhưng đều không được, giống như người phụ nữ này xuất hiện trước
mặt tôi vào lúc này, cô ta thật sự rất đẹp,
cái loại được gọi “Người đẹp ……. Tuy rằng tôi sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị
vẻ đẹp của cô ta làm rung động . Cô ta khoảng hơn 30 tuổi, làn da trắng không bị
dấu vết của thời gian in lại, chẳng lẽ năm tháng không để lại dấu vết trên mặt
ngôi sao?
“Ngại quá, trên đường bị kẹt xe.”
Kẹt xe ư? không phải chúng tôi cùng nhau xuất phát sao? Có lẽ
sai biệt là thời gian mới đúng, tôi hơi cười khẽ. Tuy rằng lời xin lỗi của cô
ta nghe không ra thành ý gì, nhưng âm
thanh lại say lòng người , nếu tôi là đàn ông, tôi nghĩ sẽ không để ý vài giờ
chờ đợi đâu. Đáng tiếc tôi không phải đàn ông, tôi chỉ là vợ của người có tin đồn
truyền ra với cô ta, cho nên tôi rất để ý sự đến muộn của cô ta.
“Tôi chỉ liếc nhìn thì có thể nhận ra cô là Nhạc Tuyết, cô
muốn uống gì? Lam sơn được không?”
“Được.” Tôi liếc mắt thấy cà phê trước mặt đã hết, liền gật
đầu. Tôi nghĩ cô ta liếc mắt liền nhận ra tôi cũng không có gì kỳ lạ bởi vì tôi
cố ý mặc quân phục tới , tôi không muốn gặp mặt lại bị người cho rằng hai người
phụ nữ đang cố tình đọ sắc với nhau, lại càng không muốn múa rìu qua mắt thợ.
Cô ta giống như một bông hoa diễm lệ, ánh mắt tôi đảo qua
trước ngực cô ta, Nghê Lạc Trần thiết kế rất hợp với cô ta nhưng không biết một
phút kia khi anh thiết kế nó có nghĩ đến đến sẽ có một ngày bộ quần áo này sẽ
mang đến nỗi đau như thế nào cho vợ của anh, tôi còn được coi như vợ của anh
sao? Tôi ở trong lòng cười khổ, tất cả những chuyện này đều không phải do người
khác mà tại lúc trước tự tôi không biết quý trọng nó.
Sau khi cà phê bưng được lên, Tiếu Địch tao nhã đưa lên mũi
ngửi nhẹ một chút, cười nói “Lam sơn là
cà phê có hương vị thơm nhất , Lạc Trần đặc biệt thích hương vị của nó.”
Tôi uống một hớp nhưng không thấy có gì khác với các loại cà
phê khác.
“Tôi có lẽ biết anh ấy sớm hơn cô, có lẽ cũng gần mười năm rồi……”
“Chúng tôi biết nhau lúc bảy tuổi.”