
anh quần áo xé rách bị
xé rách như quanh quẩn,“Hối hận thì đẩy anh ra.” Anh khàn khàn nói xong, tay
điên cuồng tùy ý xoa nắn cơ thể của tôi, không hôn môi, không tiền diễn, chỉ vội
vàng tách hai chân của tôi ra rồi tiến vào……
“Đừng, Nghê Lạc Trần, nhẹ một chút……” Tôi đau đến phát run,
thân thể theo bản năng hơi co rút lại.
Anh ngừng lại, ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn thẳng tôi,
sau đó liền vội vàng nhấc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của tôi lên, ghé vào
trước ngực tôi mút. Anh dùng lực rất lớn
giống như đứa nhỏ nghịch ngợm làm tôi hơi đau, tôi nhẫn nại ôm chặt anh không
dám để cho biểu hiện đau đớn lộ ra ngoài, tôi sợ anh sẽ dừng lại, sợ anh không
muốn tôi nữa ……
Thật ra tôi cũng không phải muốn dùng cách này để vãn hồi
anh mà là trong lòng thật sự muốn anh.
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, không biết nắm hạnh phúc được
bao nhiêu……
Nếu nói trước kia đối với thân thể tôi anh có loại bức thiết
cùng nhiệt tình muốn giữ lấy, thương tiếc cùng yêu, thì lúc này anh hoàn toàn
có một loại xúc động nguyên thủy, còn có chút làm cho hả giận, tôi nghĩ thầm.
Một lát sau, anh ngồi phịch trong lòng tôi, làm vội vàng như
vậy nếu muốn khoái cảm cũng rất
khó, cũng có lẽ là do anh đã lâu không
yêu qua. Tôi trìu mến hôn lên trán anh, hưởng thụ sự nóng bỏng cùng mỏi mệt thở
dốc của anh, thân thể anh dường như không được như xưa, là vì trong lòng anh
không hề yêu sao? Đã không còn có gì đáng giá để anh thương tiếc sao?
“Em khỏe không?” Anh đem mặt dán sát ở ngực tôi, rõ ràng là
để thở nhưng dáng vẻ lại có vẻ thực ấm ức.
Tôi gật đầu, ôm chặt anh “Ngoan, em không sao, xa nhau lâu
như vậy để cho em ôm một chút……” Tôi dùng mặt vuốt ve đầu của anh, thực mềm mại,
lại làm trái tim của tôi đau đớn. Trước mắt tôi lại hiện ra hai nốt ruồi đỏ
kia, tôi thậm chí cảm thấy chúng nó rất xinh đẹp một cách tà mị . Khó trách Tiếu
Địch mê luyến nó như vậy, bởi vì nó sẽ kích thích ngươi có được nó trở nên đau
thần kinh, sau đó ham muốn điên cuồng,
muốn bắt chủ nhân của nó lại để vuốt ve, từng tấc từng tấc để yêu thương.
“Anh cùng người khác đã làm sao?” Tôi thực khó khăn ghé vào
tai anh hỏi, tôi phát giác mình là không thể không yêu anh, thậm chí yêu đến có
thể dễ dàng tha thứ khuyết điểm của anh, cũng cảm thấy hận khuyết điểm đó.
“Huh? Em vì chuyện tin đồn kia mới tới tìm anh sao? Anh nghĩ
đến……” Anh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, dùng hai tay chống nửa người làm cho nửa người
phía dưới của chúng tôi càng dán sát vào nhau .
“Em không tin đồn nghe được kia, cho dù là thật sự, em cũng
không tin.” Tôi kiên định lắc đầu, nhìn anh.
“Sao em lại ngốc như vậy, sao anh có thể yên tâm được đây……”
Anh sờ soạng tóc của tôi một chút, trong ánh mắt rốt cục có vẻ trìu mến nhưng
thực ngắn ngủi. Sau đó anh lại tỏ ra không có gì cả cười nói,“Nghê Lạc Trần đã
không còn là Nghê Lạc Trần của trước đây nữa, báo chí nói đều là thật sự…… Bê bối,
sa đọa, vì không chịu nổi cô đơn nên phản bội người vợ quân nhân cùng nữ ngôi
sao tư tình…… Đều là sự thật, em có thể hận anh, xem thường anh, nhưng không cần
cảm thấy anh đáng thương hơn Giang Triều mà đồng tình với anh……”
“Em không phải đồng tình với anh mà em là……” Tôi đột nhiên
không có can đảm nói yêu vì sợ anh không tin,“Nghê Lạc Trần, chúng ta cũng
không còn trẻ con nữa , về nhà đi, trở lại cuộc hôn nhân của chúng ta thôi, người
bên ngoài chỉ biết làm anh tổn thương ……”
“Hôn nhân?” Anh tự giễu nở nụ cười “Anh vẫn cho là hôn
nhân bắt đầu từ tình yêu , ai biết nó
cũng không thoát khỏi khuôn sáo cũ, có lẽ chúng ta đều là người phàm tục, hôn
nhân chỉ có thể là phần mộ, anh cũng cho là mình ở phần mộ sống lại thôi.”
Anh đột nhiên từ trong ngực tôi rời đi, cầm quần áo trên giường lên quấn
quanh bên hông,“Hiện tại không có ai có thể làm tổn thương được anh.” Nói xong, anh vọt vào phòng tắm.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác thân thể cùng trái tim đều
trở nên hư không……
-
Rời giường, tắm xong, tôi phát hiện quân phục đã được vắt
trong phòng , đã được ủi phẳng, tôi đi qua nhẹ nhàng vuốt ve nó, dường như độ ấm
nơi đầu ngón tay của anh còn dừng lại ở
trên mặt. Tôi nghĩ anh vẫn còn yêu tôi, bởi vì yêu sâu mới có thể hận
nhiều, mới có thể lạnh lùng và phớt lờ tôi như vậy. Nhưng mặc kệ anh che dấu
như thế nào, loại quan tâm rất nhỏ này đã bán đứng anh.
Thay quần áo xong, đi đến phòng vẽ tranh của anh, anh đang
ngồi trước máy tính bận rộn, một thân áo quần màu đen làm cho anh thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn lại lịch
sự tao nhã, hoàn toàn không còn sự điên cuồng vừa rồi ở trên giường. Đều nói
đàn ông là cầm thú, mặc xong quần áo là mặt người dạ thú, đối với anh thì sẽ cảm
thấy anh là một người mặt người dạ thú làm cho người ta thương tiếc. Nghĩ vậy,
tôi hơi nở nụ cười, nhìn nhìn bữa sáng bày ra trên bàn “Em không ăn đâu, không
còn kịp rồi……”
“Để Từ Dĩnh đưa em
đi.”
Tôi gật đầu, sau đó anh cũng không nói gì nữa, tiếp tục cúi
đầu làm việc.
“Đưa số điện thoại của anh cho em đi, nếu không tìm anh rất khó khăn .”
Tôi giống như bình thường hỏi anh, cũng không ôm hy vọng quá
lớn. Qu