
Mẹ chồng vuốt ve mặt anh, giống vuốt ve một kỳ trân dị bảo, vui mừng,
sau đó nhịn không được tình cảm nhung nhớ, lại ôm lấy anh khóc.
Nghê Lạc Trần bị chúng tôi làm cho dở khóc dở cười, sau đó,
anh rõ ràng không động đậy nữa , để hai chúng ta ôm anh ngây ngốc khóc, thẳng đến
khi mẹ chồng tôi khóc đủ, chậm rãi buông ra, tôi mới buông ra, vươn tay cầm lấy
hành lý. Anh vội vàng tránh đi tay của tôi, đem hành lý đặt ở một bên,“Quá nặng
, em không đỡ được đâu.” Giọng nói anh tràn đầy nhung nhớ, sau đó nhân cơ hội nắm
lấy ngón tay của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, lại dùng một ít độ mạnh yếu, rất
nhanh……
Một loại tình cảm tương tư không nói nên lời, độ ấm thản
nhiên tản ra từ đầu ngón tay, dần dần lan tràn ra, càng giống như là dành cho
tôi một lời hứa hẹn, anh vĩnh viễn cũng không làm tôi cô đơn để tại này trên đời.
Một lát sau, anh mới chậm rãi buông tay, lui ra phía sau từng
bước, nheo mắt lại mị hoặc nhìn tôi và mẹ chồng: “Hai người hôm nay thế nào mà
sáng sớm đều xinh đẹp như vậy, rồi vừa lại khóc cho con xem, ai có thể cho con
một lời giải thích không?”
Tôi và mẹ chồng cùng nhìn thoáng qua nhau, mẹ chồng mới nói:
“Đứa con không có lương tâm, vừa rồi tin tức về chuyến bay từ Paris xảy ra sự cố,
có thương vong, mẹ cùng tiểu Tuyết sợ hãi, gọi di động cho con lại không gọi được……”
“Thì ra như vậy a……” Nghê Lạc Trần lấy di động ra, ấn nút, một
tiếng chuông thanh thúy khởi động máy thật là dễ nghe vang lên……
“Cũng quá trùng hợp , con vừa xuống máy bay, vội vã trở về,
quên khởi động máy , hai người liền loạn thành như vậy ……” Anh cười khẽ , lại bỏ
vào điện thoại vào túi, sau đó không có ý tốt nhìn tôi một cái, lẩm bẩm: “Hai
người, con trước ôm ai đây?”
Nói xong, anh đi đến trước mặt mẹ chồng tôi, vô cùng thân
thiết nắm tay mẹ chồng, dùng cằm cọ tóc bà: “Không sao, đừng lo lắng, là con
không tốt, đừng khóc, con không có việc gì, không bao giờ như vậy nữa ……”
Tôi đặc biệt chịu không nổi tình cảnh ướt át như vậy, không
tự giác cũng rơi lệ theo, hiện tại tôi cũng đặc biệt mong nhớ vòng ôm của anh,
chẳng sợ làm ngón tay anh bị đau, cảm giác một chút độ ấm của anh…… Kỳ thật, thời
điểm sợ hãi nhất, tôi vẫn hối hận, vì sao khi ở cùng anh lại không thể yêu
thương anh, làm cho trên người anh, trong lòng anh đều là vết sẹo……
Cũng may tôi còn có cơ hội bù lại, không phải sao?
“Nghĩ cái gì vậy?”
Không biết khi nào thì, Nghê Lạc Trần đã đến gần bên người
tôi, anh nhẹ nhàng sờ loạn tóc tôi, cúi đầu phủ ở bên tai, cười nhẹ: “Tới phiên
em…… Nhưng mà em thẹn thùng như vậy, không bằng…… Lát nữa lên lầu hãy ôm vậy……”
Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng tôi nghĩ mẹ chồng cũng nhất định
nghe được rõ ràng. Tôi xấu hổ vô cùng cúi đầu thấp xuống, chỉ nhìn giày của
mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì tốt.
“Tiểu Tuyết, con làm chút điểm tâm cho Lạc Trần, sau đó để
nó tắm chút, ngủ một hồi, nhìn dáng vẻ của nó nhất định là mệt muốn chết rồi. Mẹ
đi mua mấy món ăn, trở về làm cho các con một bữa phong phú ……” Mẹ chồng cười cầm
túi đi tới cửa, lại bổ sung một câu: “Có khả năng mẹ sẽ về muộn chút……”
Nhìn đến vẻ mặt Nghê Lạc Trần cười xấu xa, tôi cúi đầu càng
thấp .
Một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, phòng im lặng , tôi chỉ cảm thấy
hơi hơi áp lực , tiếng thở dốc dồn dập dần dần tiến về phía tôi……
Nghê Lạc Trần vươn tay vội vàng đem tôi kéo vào trong lòng,
động tác có chút thô bạo lại có vẻ cực kì khiêu khích.
“Anh sắp điên rồi……” Giọng anh khàn khàn bồi hồi ở bên tai
tôi, một bàn tay vội vàng từ vạt áo, chuẩn xác tham nhập đến chỗ xấu hổ nhất….
Anh xấu xa nở nụ cười: “Em cũng nhớ anh, có phải không?” Anh
nói nhớ là có hai loại ý tứ, nhưng vô luận thế nào, tôi đều cảm thấy rất xấu hổ.
Tôi không dám nhìn mặt anh, chỉ cúi đầu hung hăng vùi vào ngực anh, mặc kệ bàn
tay anh cách x chiếc quần bồi hồi vuốt ve nơi nào đó…… Khi nhanh khi chậm, khi
nặng khi nhẹ, khiêu khích nỗi nhớ cùng dục vọng đang ẩn ở nơi sâu nhất……
“Đừng……”
Không đợi tôi nói hết, tôi liền bị anh dùng lực ôm lấy, hướng lên phòng.
Anh vừa đi vừa đem đầu của tôi đặt trong ngực, một bàn tay
cách một lớp quần áp, dùng sức ở trên lưng tôi xoa nắn: “Anh nhịn không được ,
ai bảo em làm cho chính mình trở nên đẹp như vậy, gợi cảm như vậy……”
Đó là một loại thanh âm có thể làm người ta mềm yếu, tôi dường
như đã xụi lơ ở trong lòng anh……
Sau khi đem bức tranh ra phía trong sân nhỏ, tôi có cảm giác
giống như đang trộm đồ của người khác,
tâm lý sợ hãi vô cùng.
Thực ra nhà này có hai thứ thuộc về tôi, một là bức tranh
này, ngoài ra còn có cái còi thủy tinh kia nữa, mặc dù Nghê Lạc Trần đã tặng
nó cho tôi, nhưng tôi biết thực sự nó
vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về tôi.
Quay về bếp, ngọn đèn màu cam, khói lượn lờ bốc lên, ngoại
trừ mùi nồng đậm của canh gà, còn lại tôi không thể phân biệt ra mùi của các loại
thảo được.
“Mắt Lạc Trần hơi mệt mỏi, nhất định là hai ngày này ngủ
không tốt, mẹ nấu canh bổ cho nó.” Mẹ chồng thản nhiên nói một câu.
Tôi gật đầu, trong lòng còn hơi luống cuống, mẹ chồng khi
ngày thường không