Duck hunt
Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323433

Bình chọn: 7.00/10/343 lượt.

ột tiếng

khe khẽ, nút áo ngực sau lưng bật ra, tôi chợt rùng mình. “Cái này…”

“Đừng sợ!” Giọng nói của anh ta dịu dàng và vô cùng

huyền diệu. Tôi lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật bỉ ổi, vì thế ngoan ngoãn

nằm yên.

Thực ra Thịnh Hạ ở cách tôi khá xa nhưng tôi luôn có

cảm giác từng hơi thở của anh ta đang thổi vào những sợi lông trên cơ thể mình,

toàn thân tôi râm ran, cảm giác anh ta đang từ từ tụt quần tôi xuống. Lúc ngón

tay của anh ta ấn vào xương hông, suýt nữa thì tôi bật dậy, cố gắng cắn vào gối

để âm thanh không bật ra.

Vừa hay Thịnh Hạ chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của tôi,

tôi “hứ” lên một tiếng. Nhưng tiếng “hứ’ ấy bật vào gối rồi truyền ra ngoài lại

nghe giống như tiếng rên rỉ vì vui sướng.

Cánh cửa kêu “cạch” rồi bỗng bị đẩy vào, tôi còn chưa

kịp phản ứng thì đã có cảm giác sau lưng có một cơn gió mạnh điên cuồng. “Bốp”

một tiếng, Thịnh Hạ bị Mục Thần Chi túm cổ áo và ban cho một cú đấm đến mức ngã

nhào.

Với một người từng đạt cấp độ đai đen Taekwondo cấp

quốc tế như Mục Thần Chi, Thịnh Hạ hoàn toàn không có khả năng phản kháng, mà

anh ta cũng không phản kháng, cứ mắc cho Mục Thần Chi điên cuồng đấm đá. Tôi cố

chịu đau nhổm dậy. “Đừng đánh nữa.”

“Em đừng cử động!” Thịnh Hạ hoảng hốt định đỡ tôi

nhưng Mục Thần Chi đời nào để anh ta hành động, nhanh chóng giơ chân đạp Thịnh

Hạ nằm yên một chỗ.

Tôi vừa quay đầu thì đã thấy Thịnh Hạ mặt mũi bê bết

máu. Tôi cố hít vào đến nỗi không khí như tắc lại trong cổ họng, cảm giác trời

đất quay cuồng, choáng váng.

“Đừng nằm.”

“Kim châm!” Cả hai người đàn ông đều sợ hãi.

Mục Thần Chi hốt hoảng nhào đến đỡ lấy lưng tôi nhưng

lại khiến những chiếc kim trên lưng càng đâm sâu hơn vào da thịt.

“Huhu…” Tôi kêu thảm thiết! Những giọt mồ hôi to như

hạt đậu vã ra trên trán cũng hòa cùng nước mắt. Tôi gào lên: “Anh cố ý để kim

đâm sâu vào lưng tôi. Anh muốn tôi chết trong đau đớn! Anh đã hại tôi rồi, đã

chơi tôi rồi, đến nỗi giờ tôi chỉ là thứ đồ chơi vỡ nát, anh vẫn chưa thỏa mãn

sao? Tôi sớm đã không còn chút giá trị gì nữa mà anh không thể cho tôi một con

đường sống sao?”.

Thịnh Hạ hoảng hốt thật sự, đẩy Mục Thần Chi sang bên

rồi rút kim ra khỏi da thịt và xử lý vết thương cho tôi. Giọng nói vừa lạnh

lùng vừa cứng ngắc: “Anh Mục, xin đừng ở đây gây thêm phiền phức nữa! Hệ thống

dây chằng của cô ấy nếu còn bị kéo dãn ra thêm vài lần thế này thì cả đời sẽ

nằm liệt giường đó. Chưa cần nói đến sinh hoạt vợ chồng, mà ngay cả các động

tác nhỏ như đi bộ, e là cô ấy cũng không làm nổi đâu”.

“Đúng, tôi làm phiền các người, tôi thì được coi là

cái thá gì chứ!” Mục Thần Chi loạng choạng vài bước, nhìn chòng chọc vào vết

thương của tôi, hai cánh mũi vẫn phập phồng vì thở mạnh, sau đó đột ngột quay

người đi ra, đóng sầm cửa lại.

Tiếng đóng cửa cứ ong ong trong đầu, nước mắt tuôn rơi

mà tôi không sao ngăn lại được. Mục Thần Chi đã đi khỏi như thế, anh ta giày vò

tôi nửa sống nửa chết rồi không thèm bận tâm, cứ thế bỏ đi. Lần nào cũng vậy.

“Xin lỗi vì anh nặng lời quá khiến chồng chưa cưới của

em tức giận bỏ đi rồi.” Thịnh Hạ cất tiếng xin lỗi.

“Anh có coi anh ta như chồng chưa cưới của em đâu,

luôn chọc tức anh ta còn gì?” Tôi đã sớm nhận ra điều đó. “Cảm ơn anh!”

“À, Thiệu Nhị nói em rất ngốc nhưng lúc cười, trông

lại rất giống con hồ ly tinh xảo quyệt. Anh thấy lúc khóc, em cũng giống hồ ly

tinh lắm.”

“Đâu có, em cũng chỉ lợi dụng anh thôi. Mục Thần Chi

tức giận bỏ đi cũng được, có thế thì sau này mới không đến làm phiền em nữa.”

Tôi lau nước mắt rồi quay sang hỏi thăm: “Vết thương của anh thế nào rồi?”.

Thịnh Hạ vội quay người đi, nói: “Đừng nhìn! Em mắc

chứng bị choáng khi nhìn thấy máu mà. Nếu giờ mà để em nhìn thấy máu thì không

biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu, lúc ấy em lại giống hệt con nhím bị nhuốm máu ấy chứ”.

Lưng tôi bị châm bao nhiêu kim, chẳng phải trông rất

giống con nhím sao?

“Em nằm yên đó, đừng cửa động. Anh đi xử lý vết thương

nhân tiện gọi cho em ít đồ ăn.”

Một tiếng sau, Thịnh Hạ xách theo hai hộp đồ ăn đến

ngồi cạnh tôi. Anh ta không mặc áo blouse trắng mà thay bằng một chiếc áo len

nhạt màu, vừa vặn, trông thật trẻ trung, đôi mắt đen như mắt em bé, nụ cười dịu

dàng, các đường nét trên gương mặt cũng hài hòa một cách khó tả.

“Anh nhẹ nhàng như một chú mèo ấy, còn tên bánh nướng

thì giống hệt khỉ. Thế mà hai người cũng chơi được với nhau sao?” Tôi đút một

thìa ngô vào miệng. “Ngô xào đậu xanh, rất ngon!”

Thịnh Hạ cười cười. “Gần đây Thiệu Bỉnh Hàm ngày nào

cũng ăn thứ này, vừa ăn vừa tần ngà tần ngần nên anh đoán đây là thứ em thích.”

Tim tôi hơi thắt lại. “Anh ta dạo này sao rồi? Lâu rồi

em không liên lạc gì.”

“Với tình trạng hiện tại của em thì tốt nhất không nên

gặp, như vậy sẽ tốt cho cả ba người.”

“Ba người? Còn một người nữa là ai?”

Thịnh Hạ cắn môi cười đáp: “Là anh đây. Chẳng phải anh

đang đi trên con đường sẽ trở thành bạn trai của em sao?”.

“Em cứ tưởng là Tô Na Na… Thực ra, hai người họ ở bên

nhau, em thấy rất hợp.”

“Có hợp hay không thì người ngoài cuộc không thể biết