Duck hunt
Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322832

Bình chọn: 9.5.00/10/283 lượt.

u đang suy tư gì đó. Bao

nhiêu vết thương đều do anh ta để lại. Có lẽ đó chính là những vết thương mà

anh ta để lại nên tôi mới không còn cảm thấy đau đớn.

Ngón tay anh ta dịch chuyển theo ánh mắt, từ tốn chạm

lên gương mặt đẫm nước mắt của tôi. Đôi môi mím chặt khẽ nhếch lên, nở nụ cười

khó nhọc, chẳng biết đó là biểu cảm gì nữa.

“Em càng ngày càng hay khóc.” Nói xong những lời ấy,

anh ta vội quay mặt đi, chỉ có những ngón tay chạm trên gương mặt tôi là vẫn

ở lại, khẽ run rẩy: “Sau này, anh sẽ không làm em khóc nữa!”

Là anh ta muốn trả tự do hay là đang đe dọa tôi? Những

câu nói của anh ta, tôi luôn không hiểu.

Anh ta nói, sau này tôi không phải khóc nữa, lúc bỏ

đi, anh ta cũng không đóng sầm cửa lại, nhưng những giọt nước mắt lạnh lẽo, ẩm

ướt trên gối tôi lại không thể khô.

Mục Thần Chi không xuất hiện nữa.

Nửa tháng sau, vừa ra khỏi bệnh viện tôi đã đến

trường làm thủ tục nghi học. Tôi không cảm thấy có lỗi với Tô Na Na, cũng

chẳng hận cô ấy, chỉ có điều không còn muốn gặp lại cô ấy nữa.

Tôi đến làm việc tại một khu giải trí, quán cà phê

và quán bar là hai nơi hoàn toàn cách biệt, không gian yên

tĩnh và vô cùng trang nhã, tôi hát cũng an toàn, vả lại thù lao cũng khá.

Hát cả buổi tối khiến cổ họng tôi khô rát, vừa bước

ra từ phòng thay đồ, Thiệu Bỉnh Hàm đã bất ngờ đặt tay lên đầu tôi.

“Ha ha ha, trùng hợp quá!”

Tôi giật nảy mình, vỗ tay lên ngực cho hoàn hồn rồi

khép cửa lại, đi thẳng ra ngoài. “Anh mai phục ở đây bao

lâu rồi?”

“Em chẳng bao giờ nghe điện thoại, mai phục là đường

sống duy nhất của anh đây. Đã mười tiếng đồng hồ rồi, nếu thấy cảm kích

thì đi ăn cùng ca ca nhé!” Thiệu Bỉnh Hàm đi bên tôi, bước chân chậm lại, tự

ý khoác tay lên vai tôi.

“Anh mời nhé!” Đúng lúc tôi đang đói.

Thiệu Bỉnh Hàm không có thói quen ngồi ăn cơm một

mình, tôi chỉ còn cách nghe theo. Chưa đi hết hành lang thì chúng tôi gặp Sở Tây

Thừa và Minh Thiên Diệu, hai người này lúc nào cũng phong lưu, đa tình. Mồm

miệng thì độc ác đến mức khiến người khác trở nên đáng thương, nếu đi ăn

cùng thì chắc chắn tôi sẽ lĩnh đủ hình phạt.

Sở Tây Thừa nói: “Phó tiểu thư hát hay thật đấy, chả

trách Thiệu Nhị của chúng tôi chết mê chết mệt, ngay cả huynh đệ cũng không

cần nữa”.

Thiệu Bỉnh Hàm thản nhiên cười nói: “Tớ tự nguyện chết

mê chết mệt đấy chứ!”.

Minh Thiên Diệu cũng cười theo, lúc lâu sau mới chêm

vào: “Công ty của gia đình Phó tiểu thư quy mô không lớn. Sau khi bố cô ấy mất

mà có thể kinh doanh phát đạt được như ngày hôm nay thì quả là kỳ tích. Gia

đình cô cũng thuộc hạng khá giả rồi, chẳng lẽ không cung cấp đủ tiền cho cô tiêu

sao? Thế mà cô còn đi làm thêm, niềm đam mê và hăng say với âm nhạc của cô

thật khiến người ta khâm phục”.

Mặt tôi nóng ran, vẫn giữ nụ cười bình thản. “Cám ơn

anh đã chỉ dạy. Em cũng biết hoàn cảnh gia đình mình khó khăn, tuy em tiêu

tiền vung tay qua trán nhưng chưa bao giờ xin từ gia đình một xu nào.”

“Đúng vậy! Phó tiểu thư đây thật có bản lĩnh, không

cần phải ca hát mà cũng mê hoặc được trái tim người khác, khiến họ nguyện

sống nguyện chết.” Sở Tây Thừa liếc sang Thiệu Bỉnh Hàm như ám chỉ.

Tiếng “ồ” được Minh Thiên Diệu kéo dài giọng khiến

tôi có cảm giác như chiếc roi da bất chợt quất lên mặt mình.

“Phó tiểu thư đương nhiên là không cần xin tiền gia

đình, tiền người khác cấp cho cũng đủ tiêu rồi còn gì. Ý tôi là trước kia có

Mục Thần Chi cấp, còn đương nhiên bây giờ thì Thiệu Nhị tiếp quản. Đúng rồi,

còn có cả Thịnh Hạ nữa. Cô thật có bản lĩnh đấy! Ngay cả cậu ba của Thịnh gia

cũng cam tâm tình nguyện ném tiền lên

người cô. Tôi rất tò mò, không biết ba người họ sẽ phân chia lịch như thế nào

đây?”

Thiệu Bỉnh Hàm không tức giận mà còn cười nói: “Ồ,

thảo nào Anna sang Mỹ, chắc chắn bị cái mồm thối của cậu đầu độc nên phải

chạy trốn đây mà!”.

Vốn là người điềm tĩnh, không thích khoác lác, nhưng

khi Thiệu Bỉnh Hàm nói vậy, Minh Thiên Diệu cũng bốc hỏa, chiếc ghế bên cạnh

lập tức bay vèo.

“Haizzz! Anna ơi là Anna, Nhị ca, chẳng lẽ cậu không

biết cái tên này bị cấm nhắc đến sao?”, Sở Tây Thừa sợ hãi nhắc nhở.

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Minh Thiên Diệu quát

lớn: “Câm mồm, muốn đánh nhau sao?”.

Sở Tây Thừa trề môi. “Liên quan gì đến tôi.”

Những tiếng cá được chiên trực tiếp trên bàn

phát ra những tiếng kêu xèo xèo. Thịt bò đựng trong chiếc nồi sứ

cũng không ngừng phì ra những bong bóng nhỏ, lúc gắp lên vẫn còn

nóng hổi. Vì nấu quá lâu nên các thớ thịt cũng trở nên dai nhách

trong miệng. Dù không muốn ăn nhưng đã lỡ cho vào miệng rồi nên không

thể nhè ra được. Lúc cố gắng nuốt xuống, bàn tay tôi bất giác nắm

lại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

“Những lời ấy, Lãnh Bích Dao sớm đã nhắc nhở

em rồi. Cô ấy còn nói thẳng hơn hai người nữa đấy. Em biết thân biết

phận nên có bao giờ đũa mốc đòi chòi mâm son đâu. Xã hội bây giờ là

xã hội nịnh bợ và thực dụng, tôn