
từ đầu đến chân, cũng chỉ là mặc một bộ quần áo màu đỏ
thôi mà, có đến mức phải như thế không? Ánh mắt đó, thái độ đó, cứ như tôi là
đứa cụt tay cụt chân không bằng.
Tôi ấn chuông, xuất hiện sau cánh cửa là một khuôn mặt
xanh xao, tôi đưa tay lên trán mẹ nhưng mẹ bỗng rụt tay lại.
“Mẹ, mẹ ốm à?”
“Không…” Mẹ tôi ấp a ấp úng, vừa đưa dép cho tôi vừa
hỏi: “Sao con về mà không báo trước một câu?”
Tôi ngồi trên sô pha, ánh mắt lướt qua một lượt quanh
nhà.
“Có người dự cảm tốt thật đấy, con về không báo trước
mà người ta đã trốn ra ngoài rồi. À, không đúng, phải là trốn tránh vì sợ hãi
mới đúng.”
Bà chau mày nói: “Con đừng nói như vậy với bố con.”
“Ông ấy nhìn thấy con là đã ngứa mắt, hay ông ấy lại
chạy đến chỗ Tần Vãn Chiếu rồi?”
“Bố con…đi công tác rồi.”
“Ông ấy nói mà mẹ cũng tin được sao? Thôi vậy, mẹ tự
nguyện nhẫn nhịn thì cứ nhẫn nhịn đi, dù sao thì mẹ cũng nhẫn nhịn được hai
mươi mấy năm rồi còn gì.”
Mẹ tôi đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía tôi, hồi
lâu mới vọng lại tiếng khóc sụt sịt. Đôi vai không ngừng run, tôi thấy mình đã
hơi nặng lời nên tiến đến ôm mẹ và dỗ dành: “Đại mỹ nhân à, con ăn nói linh
tinh, mẹ đừng giận con nhé!”
Bà cứ khóc mãi làm tôi sốt ruột không yên, lúc đó mới
nhận ra từ lúc về tôi không nhìn thấy Niệm Niệm đâu, tôi vừa nhìn quanh nhà vừa
hỏi mẹ: “Niệm Niệm đâu mẹ? Trước đây con mà về nhà là thế nào nó cũng sủa từ
ngoài cổng và đến cắn gấu quần con mà.”
“Niệm Niệm…bị đem đi cho người ta rồi.”
Tôi kinh ngạc. “Con chó mà bố thích nhất, sao lại nỡ
đem cho người ta thế?”
“Khu này không cho phép nuôi chó nữa. Chắc con đói rồi
hả? Để mẹ đi nấu cơm.” Bà quay người đi vào bếp, lúc thái rau còn thỉnh thoảng
đưa tay gạt nước mắt.
Có gì đó rất lạ.
Mẹ và tôi trước nay luôn nói chuyện như hai người bạn,
cho dù bà giận dữ đến đâu, kêu ca, than thở thế nào, chỉ cần tôi nũng nịu kêu
hai tiếng “đại mỹ nhân” là bà đều nở nụ cười tươi rói. Hôm nay có chuyện gì vậy
nhỉ?
Lúc ăn cơm, bà không nói câu nào, chỉ cúi đầu, tôi
không kìm được nên khuyên: “Ông ta với Tần Vãn Chiếu đã hai mươi mấy năm rồi mà
vẫn thường xuyên qua lại, mẹ đã quyết định không ly hôn ngay từ đầu rồi thì
cũng không nên buồn phiền quá, đừng tự làm khổ bản thân mình nữa. Ông ta không
về thì càng tốt.”
Mẹ vẫn đang nhai cơm, nghe tôi nói vậy bèn “khụ” một
tiếng rồi gục mặt xuống bàn, mặc cho những sợi tóc dính vào thức ăn, cứ thế
khóc lớn. Tôi đứng dậy, vỗ vỗ vai mẹ nhưng tôi an ủi thế nào cũng vô ích. Tôi
ngẩng đầu, chợt nhìn thấy ở giữa bức tường phòng ăn có dán một tờ giấy hình
vuông, màu vàng với những đường hoa văn chằng chịt như là một cái bùa vậy. Nhìn
lại một lần nữa, tôi phát hiện mỗi cánh cửa trong nhà đều dán một bức bùa hệt
như thế, bức ở cửa chính là to nhất.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng rồi truyền lên
đầu, da đầu tê tê, tôi chỉ bức bùa trên cánh cửa, sợ hãi hỏi mẹ: “Mẹ, cửa nhà
mình dán cái gì thế kia? Trong nhà có ma hả mẹ?”
Mẹ tôi bỗng ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, những
giọt lệ vẫn vương trên má, đột nhiên mẹ ôm lấy tôi, khóc to như một đứa trẻ:
“Bố con không bao giờ về nữa rồi.”
Đầu tôi nổ “ầm” một tiếng, tiếng khóc của mẹ bỗng chốc
được phóng đại lên gấp mấy lần, như kiểu trong tai tôi đang được lắp một chiếc
loa cỡ lớn vậy. Đầu tôi ong ong, ồn ào quá, ồn đến mức tôi không còn nghĩ gì
được nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đến mức mẹ nói mà tôi chỉ nghe được vài
từ bập bõm, không thể kết nối thành câu được.
Tôi muốn uống cốc nước lạnh để bình tĩnh lại nhưng khi
đứng lên, tôi lại bất giác đi lục túi xách, cũng chẳng biết mình đang làm gì
nữa, lấy ra một hộp kẹo cao su, cảm thấy nắp của nó hôm nay sao mà chặt và khó
mở đến thế, đầu ngón tay tôi đau rát mà vẫn không sao vặn nó ra được. Tôi bèn
đập mạnh nó lên mặt bàn. Một cái, hai cái…
Chiếc hộp trong lòng bàn tay như kiểu đau quá,
“choang” một tiếng, những viên kẹo màu xanh lá cây tung tóe trên nền nhà.
Mẹ chồm tới ôm tôi, nắm chặt bàn tay tôi, đôi tay mẹ
cũng đang run rẩy: “Mật Mật, con đừng như vậy! Con đừng dọa mẹ, mẹ chỉ sợ con
sẽ xảy ra chuyện nên mới giấu con suốt mấy tháng nay.”
“Con làm sao cơ? Con vẫn tốt mà!” Cúi đầu xuống mới
thấy đầu ngón tay mình toàn là máu, tôi chẳng cảm nhận được gì, chỉ vừa cười
vừa xua tay. “Mẹ lo chứng bệnh trầm cảm của con chưa khỏi, không chịu được nỗi
đau này nên sẽ làm chuyện ngốc nghếch chứ gì? Có sao đâu mẹ, coi như ông ấy đã
chết thôi mà!”
Mẹ sững sờ ánh mắt sưng đỏ nhìn tôi đầy hoài nghi.
“Chết thì đã tốt, năm mười tuổi con suýt bị chết đuối,
ông ta đã không cứu, lại còn tát cho con một cái. Khi ông ta bỏ đi với Tần Văn
Chiếu, con đã mong cho ông ta sớm chết đi, xem ra lời nguyền của con cũng có
tác dụng đấy chứ!” Tôi cười lớn, lớn đến mức tưởng như con tim cũng sắp nhảy ra
ngoài, nước mắt bỗng chốc lăn dài trên má, tôi lay cánh tay mẹ và hỏi: “Ông ta
chết rồi thì thôi, mẹ việc gì phải cho Niệm Niệm đi?”
“Khi mẹ về nhà, bố con đã chết được hơn một tháng do
xuất huyết não, ông bị ngã trong bếp, thi thể thối rữa, khi ông chết, kh