
tôi ngạc nhiên nhận ra kẻ vào rạp
mà chẳng xem phim không chỉ có mình tôi. Cậu nhóc bảnh trai Ninh Hiên đang tựa
vào ghế say giấc nồng.
Tôi cố tình hơi nhổm người dậy, rồi lại ngồi phịch
xuống, dựa mạnh vào lưng ghế. Dãy ghế san sát liền lập tức truyền cơn chấn động
tôi tạo ra sang bên ghế tên Ninh Hiên.
Cậu ta mở bừng mắt, sau khi tỉnh táo liền ngoẹo cổ
nghiêm túc hỏi tôi: “Chị ăn khoai lang à?”
…
Hắn hỏi vậy nghĩa là sao?
Nghĩ mãi tôi mới hiểu ra, hắn muốn nói là tôi… tôi… xì
hơi… làm ghế rung mạnh như thế…
Tức quá! Với trí tuệ của một sinh viên đại học sắp
thành nhà giáo cao quý như tôi, sao có thể để một thằng nhãi như hắn tùy ý sỉ
nhục được chứ?
Tôi hất cằm hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Hắn không thèm đáp lại mà hỏi tôi: “Còn chị bao tuổi?”
Tôi cười khẩy: “Chắc chắn nhiều hơn cậu! Tôi đã tốt
nghiệp đại học rồi đấy!”
Hắn nhướn mày buông một câu làm tôi nghe mà lộn ruột:
“Nhiều tuổi hơn tôi thì sao? Nhiều tuổi hơn chưa chắc đã khỏe hơn.”
Tôi… giàn giụa nước mắt.
Hắn
học đâu cái kiểu lếu láo thế không biết!
Nửa sau bộ phim chỉ có một mình cô em họ Ninh Hiên say
mê theo dõi, tôi và Ninh Hiên “không đánh không quen”, tiếp tục đấu võ miệng
rôm rả.
Tôi quyết không buông tha, gặng hỏi hắn đến cùng: “Rốt
cuộc cậu bao nhiêu tuổi?”
Hắn đá sang chuyện khác, “Bạn trai của chị trông già
thật”.
Tôi bực mình: “Già cái gì mà già! Còn chưa đến ba
mươi, mới hai mươi tám thôi, vẫn còn xuân chán!”
Hắn cười giễu: “Hơn chị những sáu bảy tuổi mà bảo
không già!”
Tôi bao biện: “Đấy là tôi trẻ chứ không phải anh ấy
già!”
Hắn tiếp lời ngay: “Đợi đến lúc chị không còn trẻ thì
anh ta sẽ thuộc diện khọm già.”
Bực thật! Sao cứ quanh quẩn mãi với nhóc này mà vẫn
chưa tới được vấn đề.
Tiếp tục quay lại chủ đề cũ, tôi nói: “Rốt cuộc thì
cậu bao nhiêu tuổi nào, con trai gì mà kỳ cục thế, mỗi chuyện tuổi tác thôi có
cần giấu giấu giếm giếm thế không? Thế cậu tốt nghiệp đại học chưa?”
Không hỏi thẳng được thì tôi chỉ có thể làm cách này
để đoán ra tuổi của hắn thôi.
Ninh Hiên hơi do dự rồi nói: “…Chưa.”
Tôi cười đắc ý: “Đã nói cậu ít tuổi hơn tôi mà! Nhãi
ranh!”
Hắn dài giọng hừ một tiếng mỉa mia: “Nhiều tuổi hơn
tôi thì sao? Số tuổi của chị không biết đi đâu hết rồi, xem ra còn non nớt hơn
tôi nhiều, chẳng hiểu chị tự hỉ hả cái nỗi gì?”
Tôi cười khẩy: “Hỉ hả vì tôi nhiều tuổi hơn cậu đấy!
Đừng nói là hơn một tuổi, chỉ cần sinh ra trước cậu một giờ một phút, thậm chí
là một giây thôi, có đuổi theo cả đời cậu vẫn không đuổi kịp đâu, lúc nào cũng
phải gọi tôi là “chị”. Từ bây giờ trước mặt tôi phải biết cư xử đúng mực, lễ
phép với người lớn nghe chưa! Ha ha ha!” Nói đến đây trong lòng bỗng dẫy lên
một nỗi sung sướng đắc ý, khiến tôi tự cao tự đại ngẩng cao đầu cười ngạo nghễ.
Ninh Hiên im lặng nhìn tôi, có lẽ không còn gì để đôi
co nữa. Mãi lúc sau hắn mới lên tiếng: “Tôi không muốn kém tuổi chị, nhưng đây
cũng không phải chuyện tôi có thể tự quyết định được!”
Giọng hắn hờ hững thản nhiên, làm người ta có cảm giác
bùi ngùi. Tôi sững người không biết nói sao, đành an ủi đôi câu qua quýt: “Trẻ
thì tốt chứ sao, không có gì quý hơn tuổi trẻ đâu, tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy
chứ…” Chỉ thấy mặt mũi hắn càng lúc càng sa sầm, tôi vội vàng nín bặt.
Nếu biết trước cảnh ngộ của mình sau này, nhất định
tôi sẽ không nói ra những lời vừa rồi.
Tôi nhiều tuổi hơn cậu, điều này như chiếc dằm nhọn,
đâm sâu vào xương thịt chúng tôi, đau đớn nhức buốt.
Bộ phim kết thúc, em họ Ninh Hiên nhiệt tình mời tôi:
“Mình cùng đi ăn đi! Chẳng mấy khi gặp được người bạn có thể khiến anh em đột
nhiên nói nhiều như thế, nghe anh chị nói chuyện thật đã tai.”
Tôi khéo léo từ chối: “Thôi, không được đâu, e là bạn
trai chị đang tìm.” Lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa, hóa ra câu chuyện đôi co
giữa tôi và Ninh Hiên lại biến thành thứ mua vui cho bàn dân thiên hạ thế đấy!
Tôi toan bước đi, bỗng nghe Ninh HIên gọi giật lại:
“Này, có di động không?”
Tôi sững người, bỗng thấy vui vui, lòng tràn ngập
những ý nghĩ đen tối. Phải chọc hắn một trận mới được. “Gì cơ, lẽ nào si mê chị
rồi à? Còn muốn xin số điện thoại của chị nữa! Tiếc quá, chị vừa nhiều tuổi hơn
cậu, lại là hoa thơm đã có chủ rồi. Cậu em à, nghĩ rộng hơn đi, trên đời thiếu
gì lá non chồi biếc. Chị đây già rồi, không hợp khẩu vị của cậu đâu!”
Cô em cậu ta nghe tôi nói mà cứ thừ người ra. Ninh
Hiên có vẻ tức lắm, kéo em họ đi ngay lập tức, được vài bước hắn lại một mình
quay lại đến trước mặt tôi cay cú nói: “Đầu óc chị cả ngày nghĩ những gì vậy!
Nói cho chị biết, bạn trai chị tình trường không đơn giản đâu, đào hoa phong
lưu lắm đấy, cứ coi chừng.” Nói xong hắn quay lưng bỏ đi.
Tôi hoàn toàn sững sờ!
Tên nhóc này… cậu ta… cậu ta thật nhỏ mọn, sao có thể
định kiến với Trác Hạo nhà tôi như thế…
Nhưng nghĩ lại, lòng tôi không khỏi phấn khởi. Cậu ta
xử sự như vậy có khi vì đã chết mê chết mệt chị đây thật rồi cũng nên. Tiếc
quá, chị chỉ là truyền thuyết. Mà chẳng phải ngày nay nhân loại trong quá trình
thực tiễn sản xuất trường kỳ đã tìm ra m