
"Nhạc Nhạc, giáo viên đang nhìn cậu." Hi Nguyên đột nhiên nghịch ngợm ghé sát lỗ tai Doãn Nhạc, len lén nhắc nhở. Doãn Nhạc vội vàng ngồi thẳng
người, nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài.
Hi Nguyên nghiêng đầu nhìn giáo viên trên bục giảng, cũng là vào tai trái ra tai phải, căn
bản nghe không vô lời của giáo viên. Cô không muốn nghe Doãn Nhạc nói
đến chuyện hộ vệ nữa, vì vậy liền dời lực chú ý của cô ấy đi. Doãn Nhạc
nói không sai, Lăng Khắc Cốt xác thực quá "Khẩn trương" cô, liền phái
không dưới một hộ vệ tới theo dõi cô. Mặc dù lần này anh cũng không có
hành động giam cầm cô, để cho cô tiếp tục đi học, cùng bạn tốt đi dạo
phố, thế nhưng dạng cuộc sống dưới sự giám sát của mười mấy đôi mắt, cô
cảm thấy mình giống như là phạm nhân mất đi tự do, không có một chút
riêng tư. Có lẽ đây chính là kết quả Lăng Khắc Cốt muốn.
Tiếng
chuông tan học vang lên thì Doãn Nhạc níu cánh tay Hi Nguyên lại, ở bên
tai cô nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi dạo phố đi, thuận tiện quăng bỏ hai
cái tên ôn thần kia đi."
Bỏ rơi được sao? Hi Nguyên liếc về phía cửa.
Lần trước, bởi vì để mất dấu cô, mấy hộ vệ bị Lăng Khắc Cốt hung ác mắng
một trận, khiến cho hai người bọn họ tới bây giờ còn kinh hãi.
Doãn Nhạc vừa lôi cô chạy ra ngoài, không để ý tí nào tới hai hộ vệ. Bọn cận vệ thấy thế, lập tức sải bước đuổi theo.
Vừa chạy ra khỏi sân trường, cái chân mập mạp của Doãn Nhạc một bước cũng
thành như hai bước chạy đến trung tâm đường cái ngoắc một chiếc taxi,
thừa dịp bọn cận vệ chưa có đuổi kịp tới, lôi kéo Hi Nguyên ngồi và
trong.
"Xem bọn họ còn đuổi không kịp." Doãn Nhạc mắt ngó ra ngoài cửa sổ, tay thì khoát khoát tài xế.
Hi Nguyên thờ ơ cười cười, đặc điểm lớn nhất của Nhạc Nhạc chính là chân
thật, cô ấy cho là một chiếc taxi có thể bỏ rơi được đám hộ vệ kia.
Quả nhiên, không bao lâu phía sau xuất hiện ba chiếc xe hơi màu đen đuổi theo bọn họ.
Xe taxi dừng ở phố tài chính náo nhiệt nhất, nơi này những cửa hàng mua
bán mọc như nấm, thường có tác giả hoặc minh tinh nổi tiếng ở chỗ này
tiến hành hoạt động ký tên. Doãn Nhạc nhảy xuống xe xong, liền lôi Hi
Nguyên vẫn đang chậm rì rì dựa vào tường đi vào trong: "Lăng Hi Nguyên,
làm sao cậu càng ngày càng đần? Đi chậm như vậy!"
Nghe được Doãn
Nhạc oán trách, Hi Nguyên theo bản năng sờ một cái bụng. Cũng đã bốn
tháng rồi? Mới vừa rồi cô giống như cảm thấy bên trong có bàn chân nhỏ
đá cô.
"Hôm nay Giáo viên không có cho bài tập, cứ chầm chậm đi dạo thôi." Hi Nguyên ngẩng đầu lên, dí dỏm mà cười nói.
"Giáo viên hôm nay quá nhân từ, lại không có cho bài tập." Doãn Nhạc ngây thơ nói.
"Bên kia có bán mứt quả đấy!" Hi Nguyên đột nhiên giật nhẹ Doãn Nhạc, cười nhắc nhở cô.
"Mứt quả? Ở đâu?" Doãn Nhạc vừa nghe đến ăn, lập tức hưng phấn mở lớn mắt.
Hi Nguyên dẫn Doãn Nhạc hướng quầy ăn vặt đi tới. Họ chọn hai chuỗi Hồ Lô
Băng Đường vừa lớn vừa tròn, trả tiền xong, liền vừa ăn mứt quả, vừa đi
dạo dọc theo cửa hàng. Hai người cũng không có mua cái gì, cũng chỉ là
loại hưởng thụ niềm vui thú đi dạo phố này.
Đột nhiên Doãn Nhạc
nhỏ giọng nói bên tai Hi Nguyên: "Lăng Hi Nguyên, Cậu nói xem có phải
hôm nay cực kỳ nhiều người ngoại quốc hay không? Hơn nữa còn đều là siêu cấp đẹp trai."
Hi Nguyên bồn chồn xoay người lại nhìn bốn phía,
quả nhiên thấy rất nhiều người đàn ông mặc trang phục ngoại quốc, số
tuổi đều không vượt qua hai mươi lăm, vóc người tiêu chuẩn so người mẫu
trên bìa tạp chí còn chuẩn hơn. Cô cũng có chút không hiểu, nhưng không
có suy nghĩ sâu xa.
"Doãn Nhạc Nhạc, cái
người háu sắc này! Ngày mai tớ sẽ nói cho Trình Hạo, nói cậu ngắm đàn
ông ngoại quốc đẹp trai." Hi Nguyên siết chặt gương mặt của Doãn Nhạc,
cười uy hiếp.
"Cậu dám nói mình sẽ ghét chết cậu !" Doãn Nhạc cố ý chống nạnh chen vào, làm bộ dạng hung ác. Nhưng ánh mắt giả hung ác
xuất hiện trên gương mặt tròn đến phúng phính của cô ấy, lại buồn cười
như vậy, một chút khí thế căn bản nhất cũng không có, ngược lại chọc cho Hi Nguyên cười càng vui vẻ hơn.
Lúc này, mấy cô bé chạy qua bên
cạnh các cô, lập tức đụng vào vai Doãn Nhạc. Doãn Nhạc đau đến muốn xông lên bắt người, liền nghe thấy đối phương đang hưng phấn nói: "Nhanh lên một chút! Nếu không sẽ lỡ mất cơ hội để xin chữ ký của Tiểu thiên vương Thang Dật Thần rồi !"
"Thang Dật Thần?" Hi Nguyên nhớ lại là tiểu thiên vương mà chú Thanh Long mới ký hợp đồng.
"Ồ! Thang Dật Thần! Lăng Hi Nguyên, cậu đi nhanh chút!" Lần này đổi lại là
Doãn Nhạc hưng phấn muốn té xỉu. Cô kéo Hi Nguyên chạy nhanh về phía
trước.
Khu vực ký tên của Thang Dật Thần được đặt tại lầu một của toà nhà thương mại bảy tầng. Thời điểm khi bọn Hi Nguyên chạy đến, đã
tấp nập người, ngay cả trên cầu thang của toà nhà thương mại cũng đứng
chật ních người. Doãn Nhạc dùng thân thể mượt mà của cô liều mạng chen
tới trước, Hi Nguyên bị buộc phải đi theo cô, chen vào trong hội trường. Lúc này, họ đang nghe người chủ trì giới thiệu Thang Dật Thần.
Thang Dật Thần cười lễ độ lại không mất ngạo khí, một túm tóc quăn khẽ rủ
xuống che đi một bên tròng mắt đen trên g