
, khẽ hừ một
tiếng rồi mặt dày nghe hết, nếu để họ biết nah được thoả mãn vì một nụ hôn
trong sáng vào má, có lẽ họ sẽ lôi ngay anh đến phòng vệ sinh mà dội nước lạnh,
bảo anh đừng lên cơn điên nữa.
"Này,
tớ bảo, cậu đã ra tay rồi, tiếp đó chắc dễ làm hơn chứ? Đá con gái còn đơn giản
hơn theo đuổi họ nhiều. Lúc nào đưa cô bé đến Snow Mania gặp Kiều Khâm vậy? Đá
cô bé cho cậu ta thấy là chúng ta sẽ thắng."
Lời bạn
nói như một tiếng sét đánh ngang tai, anh gần như quên mất chuyện cá cược kia,
làm sao biét được lúc này lại bị người ta nhắc nhở.
"Này,
cậu đờ đẫn gì thế? Có tình cảm với cô bé đó thật rồi à?"
"..."
Ánh mắt anh lơ đãng, không tiếp lời ngay mà một lúc sau mới đáp gọn lọn lỏn:
"Chưa đến lúc".
"Thế
à? Cậu muốn chơi thì để cậu chơi thêm một lúc vậy, tôi cũng thấy cô bé rất thú
vị, trang điểm đậm như thế, tôi cứ tưởng là loại nữ sinh thích chơi bời chứ, ai
ngờ một chiếc khuyên rốn mà cũng lừa được cô nàng."
"Bớt
lắm lời, lằng nhằng!" Anh nóng nảy ngắt lời, muốn thoát khỏi đám bạn của
mình.
"Ồ,
đúng rồi, Yêu Cảnh, cô gái cùng hát karaoke với bọn mình lần trước, cậu còn nhớ
chứ?" Thấy anh định bỏ đi, cậu bạn gọi với lại.
Anh cau
mày: "Ai?". Hôm ấy, anh đợi điện thoại đến sốt cả ruột, làm gì còn
tâm trạng quan tâm đến ai.
"Cô
bé nói chuyện với cậu ấy, tên... Viên Tâm."
"Không
nhớ." Anh thẳng thắn bày tỏ mình chẳng chút ấn tượng với cô nàng.
"Ha,
cậu không nhớ là tốt nhất, một người anh em của chúng ta muốn theo đuổi, nhưng
ngại cậu."
"Tuỳ."
Ngại cái gì, cô gái dáng vóc thế nào mà anh cũng chả nhớ thì liên quan gì?
"Cũng
đúng, chỉ là con gái thôi mà, tuỳ tiện tìm là được, làm tổn hại đến hoà khí anh
em là hoàn toàn không đáng."
Chiều chuộng con gái.
Hành vi
vớ vẩn lại vô bổ này bình thường không phải là phong cách của Tiêu Yêu Cảnh.
Nhưng
nếu hành vi vừa đáng thương lại chẳng chút đàn ông này xuất hiện trên người
Tiêu thiếu gia, thì có nghĩa là gì?
Địa vị
phụ nữ đã được nâng cao? Là địa vị xã hội, địa vị hai giới, hay là địa vị trong
lòng anh?
Nghĩ
đến đó, đôi mày anh nhíu lại, túm chặt ngực áo mình, suy nghĩ này quá nguy
hiểm, anh không thể để mình sa sút đến độ bị con gái điều khiển. Sau khi xác
định rõ quan hệ, vẫn không cho anh ôm, không cho anh hon, duy trì quan hệ trong
sáng, bây giờ còn để mặc mình anh ngồi trong quán McDonald đợi cô tan học,
nguyên nhân là, cô bị một giảng viên chết tiệt, ngây thơ, trong sáng nào đó giữ
lại bắt
Phì!
Tên kia
rõ ràng là lạm dùng quyền hạn chức vụ để giữ cô lại, ánh mắt động dục của hắn,
hệt như khi ong anh trai biến thái của anh nhìn Quý Thuần Khanh
vậy.
Bắt anh
tin họ, trai đơn gái chiếc ngồi trong văn phòng làm bài tập, ngoan ngoãn học
hành, cùng nhau tiến bộ?
Sao anh
lại thê thảm đến thế? Ngốc nghếch ngồi trong quán ăn đợi người ta, còn nhân
nhượng chấp nhận cho cô ở cạnh người đàn ông khác? Chỉ cần một ngày trên người
cô còn dấu ấn của thiếu gia anh thì vẫn là người của anh, tại sao anh lại nhẫn
nhục bắt mình thoả hiệp, vẻ mặt vờ như không quan tâm ngồi ở đây mà uất ức?
Anh
phẫn nộ cắn ống hút nước ngọt, mặc kệ cho tâm trạng nhàm chán vớ vẩn đang chiếm
lĩnh đầu óc.
Anh bực
bội gác chân lên chiếc ghế đối diện, dáng vẻ cấm - lại - gần, vì cứ có người
muốn ngồi vị trí đối diện anh, hỏi xem có thể ngồi ở đó không. Anh cự tuyệt
những cô gái như đàn ruồi bâu đến thức ăn ấy rất vất vả, đàn ông vốn dĩ là có
lý do để buông lỏng sức kiềm chế của mình, nhưng một cô nàng nào đó hoàn toàn
không có ý thức đến nguy cơ, gác anh sang một bên, còn mình thì ung dung đến
muộn.
Một tay
anh chống cằm, tay kia gõ gõ mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa kính,
không chớp mắt, cho đến khi cánh cửa ấy in rõ bóng dáng một ai đó. Cô hoàn toàn
không có ý hối lỗi, một tay đẩy cửa còn tay kia di động áp vào tai nói chuyện
hào hứng vui vẻ. Đồng tử mắt anh co hẹp lại vì biểu hiện đáng ghét và không
ngoan hiền của cô, bất giác anh quay mặt đi, ấm ức không muốn để cô thấy dáng
vẻ chờ đợi ngốc nghếch của mình.
"Đàn
ông không thể chiều chuộng, em nhường hắn một bước, hắn sẽ nhảy lên đầu em
ngồi."
Cô cầm
di động vừa nói vừa kiễng chân lên nhìn xem anh đang ngồi đâu, hoàn toàn không
phải là một cô gái bé nhỏ đang đắm chìm trong tình yêu màu hồng, không biết dựa
dẫm, tôn trọng anh, cũng không làm nũng với anh, bắt anh mua quà gì đó tặng
mình, ngược lại vẫn tỏ dáng vẻ chị cả, chuyện gì cũng muốn ôm đồm vào người, tỏ
ra kiêu ngạo để giáo dục đám chị em đang yêu đương của mình.
"Cái
gì? Hắn lừa em? Em biết mà còn tin hắn? Em bị đần hả? Đầu óc bị úng thuỷ hả?
Loại đàn ông thế thì bỏ đi, còn khóc cái quái gì!"
Lời của
co khiến nỗi uất ức của anh càng tăng lên, vô cùng ức chế, rốt cuộc cô không
xem anh là đàn ông, hay là anh đã quá hoang tưởng khi nghĩ mình có thể biến cô
thành phụ nữ? Đừng khinh thường đàn ông như thế trước mặt anh có được không?
"Ôi
dào, em có nhầm không, ngốc, em không đạp lên đầu hắn, hắn sẽ chơi em
đấy."
"Tô
Gia Áo, em tắt ngay điện thoại ,cút đến đây cho anh!!!"
"Hừm...