
ặc cứ cảm thấy có gì đó không ổn, phần vai áo bị rộng ra mấy
phân, chiếc quần cũng quá dài, đành xắn lên nhét vào trong giày, sau khi đã
nhìn thấy TIêu Yêu Cảnh mặc rồi lại nhìn người khác mặc, cô thật sự không thấy
quen mắt cho lắm.
Cậu
chàng kia vừa thấy Viên Tâm ở cửa đã vội vã đứng lên cười chào, nói vài ba câu
rồi kéo cô ta vào phòng vẻ như rất thân thuộc.
Tô Gia
Áo đờ người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Tiêu Yêu Cảnh ngồi trên ghế salon
bất mãn ngoắc tay với cô, nhưng ánh mắt cô vẫn đang nghiên cứu anh chàng mặc
quần áo của bạn trai mình. Anh bĩu môi vẻ không vui rồi đứng lên đến cạnh cổ,
vòng tay qua cổ cô, thuận thế xoay đầu cô lại rồi hừ một tiếng: "Em đang
nhìn đi đâu thế? Đổi quân áo rồi em không biết bạn trai mình là ai nữa,
hử?".
"Các
anh đang làm gì vậy?" Cô ngẩng lên hỏi, mong anh cho mình câu trả lời,
đừng để cô mù mờ không hiểu gì, cô ghét nhất cảm giác bị người ta cho ra rìa.
Anh
lười nhác nhướn mày, tỏ vẻ không muốn nói nhiều về hành động của bạn bè mình,
trước mặt mọi người, anh thoải mái cúi đầu xuống, cọ cọ vào cổ cô một cách thân
mật, bạn gái anh chỉ cần quan tâm đến anh là dược, người khác chỉ là kẻ qua
đường mà thôi.
S chú ý
của Tô Gia Áo bị cắt ngang, mùi thuốc lá trên người TIêu Yêu Cảnh bay vào mũi
cô, cô ngước lên, môi khẽ lướt qua cổ anh, tiếng hít thở sâu căng thẳng vang
lên trên đầu cô, lông mao trên cánh tay quàng qua vai cô dựng đứng hết lên. Cô
nghịch ngợm che miệng lại để không cười thành tiếng, đổi lại là ánh mắt hậm hực
của anh.
Cử chỉ
quá sức thân mật ấy đã bị Viên Tâm để ý thấy, cô nàng nghếch cằm lên, huých tay
vào cậu trai mặc bộ qunần áo hàng hiệu, khẽ hỏi: "Tiêu Phi, cô gái kia là
ai vậy? Lúc nãy cô ta đứng ngoài thậm thụt lén lút nhìn trộm các anh đấy".
"Cô
ta? À, bạn gái mới của Tiêu Yêu Cảnh, hừ, không biết cô này chịu được mấy
ngày."
"Ủa?
Yêu Cảnh tìm bạn gái đều thuộc loại đó à?"
"Đương
nhiên là không, cô này là đặc biệt, trường hợp đặc biệt!"
"Ồ?
Nghe như có ẩn tình gì đó nhỉ? Nói em biết đi." Cô nàng vừa nghe thế bèn tỏ
ra vô cùng hào hứng. [*Vanila:
Con này dại trai thấy rõ, rõ ràng là nghía Tiêu Yêu Cảnh mà, tên ngu ngốc này
còn trả lời, đúng là 2 tên đểu hợp nhau. '>
"À,
cái đó không được, chuyện riêng của bạn bè không được nhúng tay vào, đó là quy
tắc của cánh đàn ông, không giống bọn con gái các em thích nhiều chuyện
đâu."
"Hừ!
Nhỏ mọn quá! Tưởng em thèm biết à" Cô nàng cắn môi vẻ không can tâm, ánh
mắt di chuyển trên bộ quần áo đắt tiền của Tiểu Phi một lúc rôi mím môi cười:
"Woa, bộ quần áo của anh chắc đắt lắm nhỉ? Toàn là hàng hiệu cả, đại thiếu
gia tốt số thật!".
Tiểu
Phi cầm ly rượu lên, cười khẽ không nói, chỉ nhướn mày làm ám hiệu "cắn
câu rồi" với mấy cậu bạn bên cạnh.
Tô Gia
Áo không ngốc, đã phát hiện ra ý đồ của Tiểu Phi, cậu chàng cuống cuồng gọi
Tiêu Yêu Cảnh đến ngay, mượn bộ quần áo hàng hiệu
của anh để tỏ vẻ đại thiếu gia nhà giàu tiện việc cưa gái. Cô chỉ biết con gái
khi hẹn hò đến nhà hàng cao cấp sẽ mượn quần áo và túi hàng hiệu của nhau,
không ngờ đàn ông cũng chuộng hư vinh đến mức đó, lại thấy bọn họ đều tỏ vẻ
thản nhiên như không, hình như đã quen với chuyện này rồi. Bạn trai mình lại
giúp đỡ bạn bè, không chút cảm thán, xem nhẹ mọi thứ quả là rất tốt, nhưng tình
huống trước mắt khiến cô cứ thấy kỳ cục, có nên xem là mấy tên đàn ông hư hỏng
bắt tay nhau gài bẫy con gái không?
Cô liếc
nhìn Tiêu Yêu Cảnh đang tỏ vẻ thờ ơ, như thể những chuyện đó chẳng liên quan
đến mình, anh đang chơi với bộ điệu khiển chọn bài hát, quay lại hỏi cô:
"Bài này biết hát không?"
"Hả?
Gì cơ?" Cô nhìn lên màn hình tinh thể lỏng, chỉ thấy anh đã nhập bài hát
vào, âm nhạc vang lên, trên màn hình xuất hiện bài tình ca rất sến:
Anh
chỉ có cảm giác với em
"Anh
muốn em hát cho anh nghe." Anh vẫn chưa quên lần trước đã bị bài hát này
làm cho mất mặt đến mức phải cuống cuồng tháo chạy, anh rất để tâm đến việc sao
chỉ mình anh có cảm giác hờn dỗi muốn cô cũng phải bị choáng váng môộ lần mới
can tâm."
Anh
phớt lờ phần nam hát, đưa micro đến cho cô, bắt cô phải kiêm cả nam lẫn nữ hát
hết bài cho anh nghe.
Cô nhìn
ca từ đặc biệt sến trên màn hình mà không hát nổi câu nào, miệng há ra rồi lại
ngậm lại, lắc đầu nhìn anh vẻ bất lực.
Tha cho
cô đi, bài hát này có chỗ nào cho anh yêu thích đến thế? Đến tông bài hát cô
còn không biết, làm sao hát được đây?
"Hát
đi." Anh đưa micro đến miệng cô.
"Em
không biết hát mà."
Âm
thanh được khuếch đại vang vọng, còn mang theo âm điệu nũng nịu khiêế anh nheo
mắt lại: "Nói lại lần nữa."
"Hử?"
"Anh
bảo em nhắc lại lần
"..."
Bảo cô nói cái gì? "Em không biết hát mà" ư? Anh có chắc rằng không
phải mình đang uy hiếp cô không?
"Dùng
giọng điệu lúc nãy, nói lại cho anh nghe." Hình như anh vẫn đang hoài niệm
câu nói lúc nãy, hậm hực yêu cầu.
"Em...
em không biết hát", cô nghẹn ngào đáp lại.
"Thêm
chữ mà vào", anh tiếp tục
đòi hỏi.
"...
Em... không biết hát... mà...", cô nhấn mạnh chữ "mà" anh bắt
n