
ớng mắt với hắn. Hừ, không thể cho qua thế
được!
Bị Bạch Tiếu Diệp đuổi
đi, Tô Gia Áo cố gồng mình quay về quán bar Snow Mania, trong lòng đang tính
xem làm sao đối diện với Tiêu Yêu Cảnh và đám bạn bè bị cô đắc tội của anh.
Cô thầm
than cho khí phách kiên cường đơn thân độc mã xông vào hang hùm miệng sói của
mình, nhưng lại lo lắng liệu anh có đứng về phía mình, hay để mặc cho đám bạn
ném thẳng người luôn phá hoại chuyện tốt đẹp của họ là cô xuống lầu. Sợ quá, có
trở thành tin "hot" trên báo sáng mai không?
Nghĩ
đến đó không kìm được run lên vì sợ, cô cúi gằm mặt đi tiếp, bỗng có một người
đi ngược chiều đâm sầm vào cô, tâm trạng đang bực bội nên cô định nổi điên
nhưng khi ngước lên lại phát hiện ra người đó chính là Lục Chiếm Đình.
Tâm
trạng càng bực bội, cô quay đi định không chào hỏi, phủi phủi vai như sợ bẩn,
ngẩng cao đầu tiếp tục bỏ đi.
Nhưng
người sau lưng lại như không hề để tâm đến những chuyện không vui trước kia, còn
cất tiếng chào vui vẻ: "Ôi đây có phải là Tô Gia Áo đang hẹn hò với Tiêu
thiếu gia không? Sao lại một mình đi qua đi lại ở đây thế này? Bị đá à?".
"Có
phải anh muốn cút vào bệnh viện lần nữa không?" Bị khiêu khích, cô quay
lại trừng mắt nhìn tên khốn không biết tu tính, còn đi khắp nơi gây hoạ ấy, tuy
hiện giờ cô không thể chỉ ôm mà khiến hắn chảy máu mũi được, nhưng cô còn có nắm
đấm, cô phải cho hắn cút vào bệnh viện, loại trừ mối nguy cho xã hội.
"Bệnh
viên?" Như đụng trúng nỗi đau, Lục Chiếm Đình cười khùng khục. "Chắc
cô không đến nỗi vẫn tưởng Tiêu thiếu gia thật lòng muốn giúp mình giải quyết
chuyện thôi học chứ?".
"Anh
nói gì thế?"
"Tôi
nói cô đúng là con ngốc hết thuốc chữa, không nhìn ra đâu là diễn kịch à? Cô
nghĩ mình là cái thá gì mà Tiêu thiếu gia chịu ra mặt giúp?" Lục Chiếm
Đình đắc ý xốc lại áo. "Tính thời gian xem, hôm nay chắc là ngày hạ màn
rồi, nên cậu ta mới đưa cô đến gặp Kìều Khâm."
Cái tên
thần kinh kia sao lại biết Tiêu Yêu Cảnh đưa cô đến đây để làm gì? Cô cau mày
vẻ nghi ngờ.
"Ồ...
xin lỗi, xin lỗi, trông cái mặt đần độn của cô thì có lẽ vẫn không biết chuyện
Tiêu Yêu Cảnh đánh cược với Kìều Khâm ròi. Thật không nhìn ra cô lại đáng tiền
đến thế, Tiêu Yêu Cảnh cược năm nghìn tệ với Kìều Khâm là sẽ cưa được cô rồi đá
đi." Nhìn vẻ mặt hoàn toàn đờ đẫn của Tô Gia Áo, Lục Chiếm Đình càng khoái
trá, cườiTôi ấy à, chỉ là một nhân vật phụ trong màn kịch của Tiêu Yêu Cảnh,
giúp cậu ta diễn kịch, chẳng lẽ cô tưởng tôi bị thương nặng, đến nỗi cô bị đuổi
học sao? Không khiến cô cảm động thì làm sao cô ngoan ngoãn mắc lừa Tiêu thiếu
gia được, ha ha. Anh hùng cứu mỹ nhân, chiêu này vẫn còn có người mắc lừa, thú
vị thật, thú vị thật!".
Mọi
việc đã rõ.
Tất cả
như một cái vòng luẩn quẩn, mấy năm trước cô dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân
giúp Dương Thư Tiệp cưa đổ thành công Lục Chiếm Đình, mấy năm sau hắn lại dùng
chiêu tương tự để báo thù cô.
Nhưng
chuyện nhân quả báo ứng cô vốn không tin. Lời của kẻ khốn kiếp, cô càng không
tin.
Thấy cô
định đi, Lục Chiếm Đình không can tâm, lên tiếng tiếp: "Có điều nghĩ lại
cũng đúng, cậu chàng Tiêu Yêu Cảnh đó thật ác quá, có lẽ gần đây chán quá nên
lấy cô ra làm trò đùa cho vui. Nhưng tôi thấy cô và Tiêu Yêu Cảnh chơi cũng khá
vui đấy chứ, chắc cô không ngu dại đến nỗi thật lòng nhỉ?".
Bước
chân hơi khựng lại, cô cắn chặt môi không nghĩ đến quá khứ của họ, đổi áo cưa
gái, anh đã quen; chuyện Viên Tâm, anh nói, đùa cho vui thôi; một chân đạp hai
thuyền, đối với họ là chuyện thường ngày như ở huyện.
Họ
chính là thế, chơi bời đùa cợt, không biết nghiêm túc, cũng chẳng nương tình,
chỉ tính toán và bảo vệ lẫn nhau, gíup bạn bè che giấu, sau đó giương mắt nhìn
con gái mất mặt, thực ra họ cũng chẳng tốt hơn Lục Chiếm Đình là bao, tại sao
cô cứ cố biện bạch cho anh.
Cược
cưa đổ người ta, sau đó đá đi... Thật giống phương cách khốn kiếp của Tiêu Yêu
Cảnh, nhưng cô lại chọn tin an.
Tin
rằng cô là người duy nhất không bị anh đùa cợt.
"Này,
cô đi đâu đấy?" Lục Chiếm Đình thấy cô phớt lờ mình thì bắt đầu thấy vô
vị, nhìn theo cô với vẻ khoái chí.
Tiêu
Yêu Cảnh vắt chân ngồi bên cửa sổ, ngón tay đặt hờ lên môi, dấu răng cô để lại
khiến anh thấy đau nhói, nhưng lại không tìm thấy lý do để đi tìm cô.
Mọi
người nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, anh cũng thừa nhận mình đã thoả hiệp không
ít vì cô gái đó, nhưng giờ anh không muốn tiếp tục thoả hiệp nữa, như thế thật
không giống anh chút nào.
Đã hứa
sẽ không cãi nhau với anh vì người khác, cô không làm được; đã hứa sẽ đón nhận
bạn bè của anh, cô cũng không làm được.
Dường
như cô kiêu ngạo vì được chiều chuộng, hưởng thụ sự thoả hiệp của anh mà hoàn
toàn không thay đổi, chỉ biết phớt lờ nỗi đau của anh.
Với phụ
nữ, anh gần như không tính toán được mất, nhưng ở bên cô, anh lại phát hiện ra
mình rất thích tính toán. Anh chấp nhận bạn bè cô, còn cô thì không, anh cắt
đứt liên lạc với những cô gái khác, vậy mà cô vẫn không hề giải thích chuyện
với ông thầy kia là như thế nào.
Giống
như bây giờ, anh ngồi đây đợ