
i cô quay lại, nhưng cô không hề nghĩ đến anh bị bỏ
rơi sẽ thấy hụt hẫng như thế nào, chỉ biết đưa bạn bè về nhà. Trò quái gì thế,
tại sao anh phải khiến mình ra nông nỗi này?
Một
điếu thuốc đưa đến trước mặt anh, anh quay lại, là Kìều Khâm!
Anh ta
dựa vào tường châm lửa, phả ra một làn khói, dụ dỗ: "Hút không? Cậu còn
định nhịn bao lâu? Cô gái cậu muốn hôn đã chạy mất rồi".
Anh
lạnh lùng liếc nhìn, đẩy ra một cách chán ghét, hậm hực nói: "Tiền tôi có
thể trả cậu xem như thua cuộc, nhưng chuyện đánh cược thì xem như không
có."
"Đàn
ông tất nhiên nói phải giữ lời, tuy bạn gái cậu không hợp tác, nhưng dù sao tôi
cũng cám ơn cậu đã giải vây, cá cược cũng được, kính trà cũng được, tôi quên
hết. Nhưng... cậu định dỗ bạn gái thế nào? Xem ra cô nàng giận lắm."
"Lo
cho thân cậu đi." Anh liếc chiếc khăn tay Bạch Tiếu Diệp để lại mà Kìều
Khâm đang cầm, không muốn nói nhiều, quay ra nhìn ngoài cửa sổ.
Kìều
Khâm cười, đang định nhét khăn tay vào túi áo thì nghe Tiểu Phi bên ngoài la
hét:
"Ủa?
Cô nàng tạt rượu còn quay lại làm gì? Đứng ngoài cửa nghe trộm hả?"
Trong
tích tắc, toàn thân Tiêu Yêu Cảnh gần như tê liệt, anh nắm chặt tay cúi xuống,
không dám đứng lên đẩy cửa ra gặp cô, chỉ vì không chắc cô đã nghe được họ nói
những gì.
Anh
không dám ra, cô cũng không chịu vào, một lúc lâu như vậy rồi Kìều Khâm không
chịu nổi, mở cửa phòng. Chỉ nhìn thoáng qua, anh đã chắc chắn chuyện mình không
muốn cô biết nhất đã bị cô vạch trần một cách thảm hại.
Cô ngần
ngừ một lúc rồi cuối cùng cũng bước vào, khẽ hỏi anh: "Lấy tôi ra đánh
cược vui lắm hả, Tiêu thiếu gia?"
Anh
lặng thinh, tình hình hiện nay anh không biết phải xử lý thế nào, muốn giải
thích cũng không biết nên nói ra sao. Tình yêu nếu không bắt đầu từ chân tình
thì sẽ bị trừ điểm ngay, thậm chí còn trở về con số không.
"..."
"Năm
nghìn tệ, thì ra không phải giá của anh, mà là của tôi, đúng không?"
Sự suy
đoán của cô khiến anh sững sờ, ngước lên nhìn cô, ánh mắt thoáng đau thương.
"Anh
nhìn tôi thế để làm gì? Tôi nói sai à? Các anh là thứ khốn kiếp chỉ biết chơi
đùa với con gái!"
Thì ra...
cô chỉ nghĩ anh như thế, sự thoả hiệp và chịu đựng của anh không đáng một xu
nào trong mắt cô.
mặt anh
ruột, anh che chở cô; trước mặt bạn bè, anh bảo vệ cô; cô không thích mùi
thuốc, anh không hút; cô không thích cô gái khác, anh không đụng đến. Cho dù
anh quan tâm hết mức cũng bằng thừa, cô không nhìn thấy cũng không cảm nhận
được, mọi điều anh làm đều là vì đánh cược, cô nghĩ anh là kẻ vì năm nghìn tệ
mà bán rẻ và sỉ nhục mình.
Anh
quay đi không muốn nói nhiều, dù sao với anh, cô chỉ biết đề phòng, không muốn
cho anh đến gần. Là do anh tự làm những trò chán ngắt vớ vẩn, rút hết ruột gan
ra. Trong đầu đã quyết định sẽ mặc kệ, nhưng khi cô quay người bỏ đi, bất giác
anh lại kéo cô về, áp chặt vào lồng ngực mình, lần cuối thoả hiệp, anh hỏi cô:
"Đừng
cãi nhau với anh nữa có được không? Em tin anh một lần..."
Chỉ một
lần thôi, sau này anh sẽ rất ngoan ngoãn, rất biết điều, không chơi những trò
tẻ nhạt kia nữa, sẽ cẩn thận đặt cô vào trái tim.
"Anh
cút ra! Tại sao tôi phải tin anh? Anh tưởng tôi ngu ngốc, bị anh lừa hết lần
này đến lần khác hả?" Giọng anh dịu dàng tràn ngập vẻ dỗ dành, nhưng cô
không có hứng để bị mắc lừa lần nữa.
Cô vùng
vẫy, muốn lao ra ngoài.
"Anh
muốn thắng đến thế à? Được thôi, tôi đứng đây để anh đá đi đấy được chưa? Có
cần tôi ra ngoài nói với mọi người, Tô Gia Áo tôi đã bị Tiêu thiếu gia anh đá
rồi, đá một cách thảm hại không đứng lên nổi không?"
"..."
Cuối
cùng, cô vận sức thật mạnh, cũng có thể là do anh hơi buông tay, cô thoát ra,
quay đầu chạy mất.
Bạch
Tiếu Diệp vừa về nhà đã lại ra ngoài ngay, chỉ vì có một tên nào đó gọi điện
đến, lảm nhảm rằng đã đến lúc cô phải trả món nợ ân tình gì gì đó, mau đến an
ủi người thất tình, đàn ông xấu xa khốn kiếp đi chết đi, cũng muốn học cách bỏ
lại khăn tay để báo thù vừa nghe đã biết cô nàng kia uống say rồi, vội vàng đi
giày chạy đến quán bar đã hẹn, vừa vào đã thấy một đám con gái đang uống say bí
tỉ.
Tô Gia
Áo quả nhiên không bình thường, khi thất tình cũng vô cùng hào sảng, gọi tất cả
chị em trong lớp đến quán bar, cô vẫn chưa kịp an ủi nỗi đau thất tình của
chính mình, lẽ nào phải lên cơn điên với đám bạn? Bạch Tiếu Diệp ảo não vỗ vỗ
đầu, tìm ra kẻ gây hoạ trong đám "thi thể" kia, vỗ vào mặt cô nàng,
phớt lờ sự thất tình của bạn mình mà nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng hơn:
"Này! Cậu có mang đủ tiền không đấy, sao lại uống nhiều như thế, thất tình
thì thất tình, đừng kém cỏi như vậy, không tiền nên gọi tớ ra trấn lột chứ gì!"
"Ủa?
Tiền? Tiền gì cơ?" Cô nàng uống say ngước gương mặt đỏ hồng lên, làu bàu:
"Đừng nhắc đến tiền với tớ. Tiếu Diệp, cậu có biết không, tớ chỉ đáng giá
năm nghìn tệ, chỉ năm nghìn tệ mà thôi! Ha ha ha, nên tớ quyết định bỏ ra năm
nghìn tệ để khao cả nhà uống rượu!".
"...
Đầu óc cậu lú lẫn hả? Trong ví cậu chỉ có năm mươi tám tệ sáu xu! Năm nghìn cái
đầu cậu!"
"Á?
Thật à? Ha ha ha."
"..."
Cô c