
toàn quy tắc tộc Đông Nữ, vô
cùng xem trọng thanh bạch này thế nào gọi là "chịu chơi".
"Này!
Tiếu Diệp, tớ Áo Bông đây, bây giờ tớ đang trên đường đến nhà cậu... Ủa, sao
cậu biết là tớ đau nhức toàn thân? Ủa, sao cậu biết tớ muốn mượn tiền câu? Ủa,
sao cậu biết là tiền qua đêm? Ủa, sao cậu biết là lần đầu của anh ấy? Ủa, sao
cậu biết là tớ không muốn chịu trách nhiệm? Đồ quỷ, cậu có cần bộc lộ đời tư
của tớ một cách không thương tiếc như thế không hả?
"Cộc
cộc!"
Tiếng
gõ cửa vang lên, cửa mở, mùi hương còn lại sau trận mây mưa bay ra, phả vào mặt
Tiêu Yêu Diệp đang nửa cười nửa không. Anh ta nhìn người ra mở cửa, hừ khẽ
giọng chua xót:
"Cô
nàng ăn sạch sẽ rồi bỏ cậu lại không chút gì trên người, mà cậu cũng không phát
hiện ra?"
"..."
Quý
Thuần Khanh im lặng nhưng vẻ cam chịu tức tối giữa hai hàng lông mày thì ai
cũng thấy rõ, anh quay người vào phòng vệ sinh, cài lại cổo sơ mi, nhưng vẫn có
một nửa vết bầm đỏ không che được, tố cáo đêm qua anh đã làm những gì.
"Cậu
và em tôi hẹn nhau trước à? Hai người cùng cho tôi bài học. Đêm qua nó cũng kéo
tôi đi uống rượu, hút thuốc, hành hạ cả đêm, mới sáng sớm lại đến cậu bị cô
nàng kia bỏ rơi tại khách sạn không tiền trả, hai người chơi trò thần giao cách
cảm hả?"
"Để
tiền lại rồi cút đi, mai tôi trả." Anh đáp ngắn gọn, nghiêng đầu, quan sát
cổ mình trong gương. Nhưng tư thế gợi cảm đó khiến Tiêu Yêu Diệp dựa vào cửa
huýt sáo một tiếng: "Tôi rất tò mò là tên khốn mù mắt nào đã ăn sạch cậu
rồi bỏ cậu lại nhỉ". Quý Thuần Khanh sau khi bị ăn sạch toát lên vẻ quyến
rũ vô cùng, chỉ khiến người ta càng say mê.
"..."
Anh dựa vào bồn rửa mặt, ngón tay thon dài xoay xoay chiếc vòng bị người ta ném
lại, nói thật là câu hỏi này, anh cũng chẳng thể hiểu nổi.
"...
Chắc không phải do... lần đầu nên kỹ thuật cậu quá kém chứ? Lần đầu của đàn ông
biểu hiện đều rất ngu ngốc, đến em trai tôi nó cũng..." Câu nói đùa vu vơ
của Tiêu Yêu Diệp lại khiến Quý Thuần Khanh sững người như bị sét đánh, còn
chuyện tiếp theo của tiểu yêu tinh kia thế nào thì anh không có hứng nghe,[*Vanila:
Nhưng màk e muốn nghe... >"< Lần đầu tiên của Tiêu thiếu gia *hắc
hắc*''> trong đầu chỉ hồi tưởng
lại thái độ của cô đêm qua.
Rốt
cuộc biểu hiện của anh quá kém ở đâu mà khiến cô chẳng buồn chào hỏi đã bỏ đi?
Thấy vẻ
mặt anh từ sững sờ chuyển sang trạng thái hồi tưởng thoả mãn, khoé môi Tiêu Yêu
Diệp giật giật: "Nhưng với tính cách nham hiểm của mình thì chắc cậu đã
gài bẫy cô nàng?"
Quý
Thuần Khanh liếc nhìn anh ta, trầm tư không phản đối.
"Bình
thường rất xem trọng thanh bạch, bây giờ đến chiêu đó cũng dùng rồi, xem ra cậu
thật sự đã tính toán rất kỹ lưỡng. Sợ em trai tôi cướp đi à?" Tiêu Yêu
Diệp ngáp một cái nhưng vẫn không kém phần hào hứng: "Vậy tiếp theo? Ép cô
nàng chịu trách nhiệm, đúng không? Với tính cách ngây thơ của người trong tộc
cậu, chắc chắn con bé ấy sẽ bị bố mẹ ép thành hôn với cậu thôi!". Ha,àn
kịch cưỡng ép thú vị.
"Cô
ấy sẽ không thế đâu."
Anh cúi
đầu, ủ rũ đáp, nhìn chiếc vòng với vẻ suy nghĩ.
Tất cả
đều như anh muốn, anh vốn không sốt ruột, vì đã có vòng phượng hoàng bảo vệ cô,
lại thêm tính cách bộc trực của cô, chỉ cần anh tính toán kỹ thì cô sẽ ngoan
ngoãn nhảy vào bẫy, sớm muộn gì cũng bắt ép cô được, cho dù chiêu bắt ép bằng
cơ thể này có tệ hại, nham hiểm đến mấy, anh cũng không quan tâm, anh chỉ cần
không bị cô bỏ rơi, thành hôn với cô để bảo vệ danh tiếng là được.
Nay anh
đã thành công, nhưng bỗng không biết phải thu dọn những quân cờ mình đi thế nào
đây?
Bảo cô
vì đã chạm đến anh nên phải kết hôn sao? Hừ... nếu cô muốn thì đã không tháo
vòng ra rồi chạy biến thế kia rồi.
"Nhưng
nếu con bé ấy đồng ý?"
Ngón
tay Quý Thuần Khanh cong lại sau câu hỏi cua Tiêu Yêu Diệp, hàng lông mày không
hề dãn ra, ngược lại còn nhíu chặt thêm.
Nhưng
nếu như cô đồng ý? Chịu trách nhiệm...
Chỉ
chịu trách nhiệm mà thôi?
Lồng
ngực nhói đau khiến anh nheo mắt lại vẻ nguy hiểm.
... Tại
sao lại cảm thấy tức tối hơn khi cô chịu trách nhiệm, chẳng phải anh chỉ muốn
cô cúi đầu đồng ý sao? Tại sao sau một đêm, anh bắt đầu tham lam thứ quỷ quái
đó một cách lạ lùng thế?
"Cậu
không cần tỏ ra u sầu thái quá thế đâu, Thuần Khanh, nếu con bé đó không chịu
thì còn có tôi mà, tôi đã qua cái thời coi trọng thanh bạch gì gì đó rồi, nếu
đã có một chiếc giường nước to thế này, cậu lại vừa tích luỹ được kinh nghiệm
mới, chi
"Rầm
rầm, binh binh, loảng xoảng..."
"Tôi
không hứng nhìn đàn ông cởi đồ." Thư giã gân cốt xong, cầm lấy ví tiền
mình cần, ai kia thản nhiên phủi tay bỏ đi.
Một lúc
sau, Quý Thuần Khanh đứng trước quầy tiếp tân để thanh toán, cô nàng lễ tân rõ
rang đã trang điểm đẹp hơn tối qua nhiều, mỉm cười lịch sự với anh: "Quý
khách, chúng tôi phải kiểm tra phòng đã, xin anh đợi một lát."
Anh
cười nhạt, đặt tay lên quầy quan sát trần nhà, một lát sau, có cuộc gọi của
người kiểm tra phòng trên kia xuống quầy tiếp tân.
"Hừm...
quý khách... à ừm, có chút vấn đề, khi chúng tôi kiểm tra phòng, phát hiện...