
tấm gương trước, đèn chính trong phòng bị vỡ, không biết là đã xảy ra chuyện
gì?"
"Tôi
làm." Anh không hề tỏ ra hối lỗi, thản nhiên thừa nhận, ra hiệu cho họ
biết cứ tính tiền bồi thường vào tiền phòng.
"Ủa?
Vậy, vậy... vậy... đèn chụp..."
"Tôi
đập."
"Cửa
kính phòng vệ sinh."
"Tôi
đạp."
"Vậy
vị khách cởi trần nằm trên giường, hình như bị đánh đến nỗi không bò dậy
nổi."
"Ồ,
đó là rác, vứt đi."
"..."
Cho đến
lúc ấy, cô nàng lễ tân mới hiểu tại sao vị khách xinh đẹp này khi đặt phòng thì
hai người vào, đến lúc trả phòng chỉ có một người ra, hu hu, đàn ông xinh đẹp
quả nhiên có nhiều tật quái dị, bạo lực, tàn phá đồ đạc thật
Khi Tô
Gia Áo gom đủ tiền quay lại khách sạn tình nhân thì người đã đi mất, cửa phòng
mở toang, bên trong hình như bị ai đập phá một trận, không còn chỗ nào nguyên
vẹn nữa, cửa kính, gương chụp đèn vỡ vụn văng đầy đất, còn chiếc giường nước bị
chà đạp nhàu nhĩ đến biến dạng, cả gian phòng chỉ có chiếc sofa cạnh cửa sổ là
vẫn như cũ.
Thì ra
chẳng ai đợi cô chịu trách nhiệm gì cả, người ta ra đi rất phóng khoáng, đến
tiền phòng cũng thanh toán, dường như đang nói với cô, chuyện chịu trách nhiệm
man như vậy, không đến lượt phụ nữ làm.
Hành
động thừa thãi của cô giống như tự hoang tưởng, buồn!
Cô thở
dài, nhân lúc nghỉ giải lao giữa giờ, cô gọi Bạch Tiếu Diệp đến vườn cây cạnh
khu giảng đường, trả tiền.
"Ủa?
Thầy Quý man thế cơ à, không chịu sòng phẳng với cậu. Nhưng tiền thầy ấy kiếm
đâu ra nhỉ, hôm qua ném ví lại rồi cứu cái loại vô lương tâm mời rượu mọi người
là cậu mà."
"Ai
mà biết, có lẽ có tiền riêng chăng." Vẻ ủ rũ của cô khiến Bạch Tiếu Diệp
chú ý.
"Ủa?
Sao tớ có cảm giác là cậu đang hụt hẫng thất vọng vậy, chẳng phải cậu sợ người
ta bắt chịu trách nhiệm à? Thoải mái đi."
"Khỉ...
cái khỉ ấy! Ai muốn chơi trò tình một đêm chứ!"
"Ai
bảo cậu uống rượu cho lắm vào! Chẳng phải người ta đã dâng hiến cho cậu một
cách mù mờ hay sao, thường thôi, nhưng thuê một phòng đắt như vậy đã là rất
lãng mạn rồi. Thật không ngờ thầy Quý lại lãng mạn đến thế, rất biết hưởng
thụ!"
"...
Cậu có thể hét to lên cho cả thế giới biết là tớ và thầy giáo đi thuê phòng
không?"
"Ha
ha ha, tớ đang vui thay cậu mà, người đàn ông tốt kiểu gì cũng khá hơn tên họ
Tiêu khốn kiếp kia nhỉ?"
"..."
Cô sững người, không ngờ Bạch Tiếu Diệp lại nhắc đến Tiêu Yêu Cảnh. Nếu không
có chiếc vòng phượng kia, cô đã thua thảm hại rồi, chí ít bây giờ vẫn giữ được
thể diện. Nghĩ lại cô còn định ngu ngơ giải thích chuyện chiếc vòng, lần này
đúng là cô đã được giải phóng hoàn toàn rồi.
Bạch
Tiếu Diệp hít hà, lắc cánh tay trơn nhẵn của cô: "Áo Bông, cậu có ngửi
thấy mùi hồ dán không?"
"Hử?
Hình như có mùi thứ gì đó bị đốt cháy." Cô ngó quanh quất.
Dưới
một gốc cây nào đó, ngón tay đeo nhẫn dập tắt điếu thuốc, đạp lên cỏ một cách
tàn nhẫn, đám cỏ bị đốm lửa vùi dập, mùi khói lan toả khắp nơi.
Tiêu
Yêu Cảnh nhếch mép, uể oải tựa vào gốc cây ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối,
ngước đôi mắt rõ ràng là mất ngủ cả đêm lên, nhìn cô đầy vẻ giễu cợt.
Tiếng
nói trầm khàn thoát ra khỏi buồng phổi, anh phải cố gắng giữ bản thân bình
tĩnh, hít một hơi thật sâu mới thốt ra câu hỏi đau đớn:
"Tô
Gia Áo, đêm qua có vui không?"
1419:
"Four one night" cách phát âm giống với "for one night" có
nghĩa là tình một đêm.
Vui
Câu hỏi
đó sao lại phát ra từ miệng Tiêu Yêu Cảnh được?
Anh
phải quay đầu bỏ đi, chứ không phải nắm chặt điếu thuốc đang cháy dở trong tay,
để cảm giác đau buốt thấm vào tận xương tuỷ, hỏi một câu vốn không nên hỏi.
... Có
phải tâm trạng em không tốt? Muốn anh tức điên lên? Hay do uống rượu nên bất
cẩn?
Khi anh
ý thức được những lý do trái ngược tiếng lòng mình xuất hiện trong đầu, anh mới
chịu cúi đầu thừa nhận, anh đã bị tổn thương.
Cảnh
tượng trước mắt khiến anh không bao giờ ngờ tới, anh nghĩ cô sẽ chạy về nhà
khóc lóc, làm ầm ĩ với anh, không nghe điện thoại, không nghe anh giải thích
nhưng không ngờ rằng người có nghĩa khí che chở bạn bè như cô khi làm tổn
thương người khác lại kinh khủng đến vậy. Áo Bông ấy không phải để làm tâm gia,
mà là để cắt tim người khác. Và anh không chịu được nỗi đau ấy.
Anh ngỡ
mình rất phóng khoáng, càng không phải là kẻ xem trọng danh tiết gì cả, nhưng
đối với những tính toán của cô, anh không muốn cưỡng ép mình tìm lý do biện hộ
cho cô, có thể nói những lời như "Chỉ là một đêm hoang đường, anh có thể
bỏ qua" trái ngược với lòng mình, anh rất để tâm, chết tiệt thật!
Thì ra
anh không phong độ, càng chẳng phóng khoáng, tình huống hin giờ rất đơn giản,
cô gái anh yêu lại tình cảm với kẻ khác, phản bội anh, còn anh không cần phải
nhẫn nhịn nữa.
Nhưng
lần đầu tiên anh muốn nghiêm túc thì người ta lại xem anh như trò chơi, có điều
anh không thoát khỏi tâm lý đàn ông, anh muốn dồn hết tình cảm cho một người mà
người ấy lại chơi trò tình cảm với kẻ khác, anh sẽ không cố gắng níu kéo nữa.
Anh
đứng lên, phủi phủi cỏ trên quần, cố gắng để mình có vẻ thờ ơ lãnh đạm. Cúi
xuống nhìn bàn tay cô, chiếc vòng