
ồi."
"Mẹ,
con..."
"Con
đã hai mươi tuổi, có quyền tự chủ rồi, tự lập cũng được, nhớ những lời mẹ dặn,
đàn ông chẳng tên nào đáng tin, không thể tin được, cái gì mà nữ tôn nam ti,
đúng là chó chết!"
Ông Tô
sững người, quẳng đồ xuống đứng phắt dậy: "Cô nói đủ chưa! Đã nói là sự
việc không như cô nghĩ, tôi chỉ cho người ta mượn tiền xoay vòng vốn, sao cô
lại ngang ngược như vậy, hoàn toàn không nghe ai giải thích!"
"Anh
dám bảo tôi ngang ngược?"
"Không
ngang ngược thì là gì? Tôi không nói gì không có nghĩa là tôi sợ cô, để cô bắt
nạt."
"Anh...
anh... anh..."
Bà Tô
lắp bắp, Tô Gia Áo đờ người, cô thề là mấy năm nay, lần đầu tiên mới nghe thấy
bố nói nhiều như thế. Người bố bị cô cho là nhu nhược đệ nhất ấy, lại dám ra
mặt ư?
"Tôi
là thằng đàn ông, tiền của tôi tôi muốn làm gì thì làm, không được hả? Tôi mới
là người muốn nói, tôi chịu đủ rồi, nữ tôn nam ti chó chết, quy tắc của tộc các
người cút đi!"
Nói
xong, ông Tô túm lấy chiếc áo khoác bị cắt te tua tơi tả dưới đất lên, sập cửa
bỏ đi, đụng ngay Quý Thuần Khanh vừa từ trường về. Anh hoang mang nhìn hai mẹ
con đang đứng giữa nhà, há hốc mồm với vẻ không tin được, định hỏi có chuyện gì
thì đã bị nhạc phụ túm tay kéo đi, sau đó chạm ngay vào đôi mắt rực lửa giận dữ
của ông.
"Này!
Cậu là đàn ông đúng không?"
Anh ngớ
người, khẽ gật đầu, nói thật là hôm qua anh vừa chuyển thành đàn ông, chắc cũng
được xem là tân binh.
"Là
đàn ông thì đi theo bác, mặc kệ hai người phụ nữ ngang ngược không biết điều
kia đi. Bọn họ không thèm xem chúng ta là đàn ông. Quy tắc chết tiệt!"
"Bố,
sao lại mắng cả con vào nữa?" Cô thắc mắc không hiểu vì sao lại bị mắng
oan như thế, nhưng nhận thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Quý Thuần Khanh nhìn mình, cô
lập tức huýt sáo nhìn lên trần nhà, lúng túng tránh né.
"Này
cậu, bảo với họ, nữ tôn nam ti cút đi!" Ông Tô nhón gót, bá vai Quý Thuần
Khanh, kêu lên vẻ rất giang hồ.
Anh bị
người ấy cố ý lẩn tránh, đang đau buồn lại thêm có người khích tướng, đầu óc tê
dại, môi hé mở, bao lý luận quy tắc gì đó trong đầu từ nhỏ giờ bỗng quên hết
sạch, ném ra một câu rất rõ ràng: "...Nữ tôn nam ti cút đi!Nói xong còn hừ
lạnh một tiếng ra vẻ nghĩa khí đầy mình.
"Làm
tốt lắm! Chúng ta đi!" Nhạc phụ đại nhân hài lòng, vắt áo khoác te tua lên
vai, kéo anh bỏ đi.
Sau
lưng văng vẳng tiếng gọi đáng thương của mèo cái: "Không phải chứ, anh đi
theo bố thật hả? Bố mẹ tôi cãi nhau, anh can dự vào làm gì? Này, Quý Thuần
Khanh!!!".
Vui
Câu hỏi
đó sao lại phát ra từ miệng Tiêu Yêu Cảnh được?
Anh
phải quay đầu bỏ đi, chứ không phải nắm chặt điếu thuốc đang cháy dở trong tay,
để cảm giác đau buốt thấm vào tận xương tuỷ, hỏi một câu vốn không nên hỏi.
... Có
phải tâm trạng em không tốt? Muốn anh tức điên lên? Hay do uống rượu nên bất
cẩn?
Khi anh
ý thức được những lý do trái ngược tiếng lòng mình xuất hiện trong đầu, anh mới
chịu cúi đầu thừa nhận, anh đã bị tổn thương.
Cảnh
tượng trước mắt khiến anh không bao giờ ngờ tới, anh nghĩ cô sẽ chạy về nhà
khóc lóc, làm ầm ĩ với anh, không nghe điện thoại, không nghe anh giải thích
nhưng không ngờ rằng người có nghĩa khí che chở bạn bè như cô khi làm tổn
thương người khác lại kinh khủng đến vậy. Áo Bông ấy không phải để làm tâm gia,
mà là để cắt tim người khác. Và anh không chịu được nỗi đau ấy.
Anh ngỡ
mình rất phóng khoáng, càng không phải là kẻ xem trọng danh tiết gì cả, nhưng
đối với những tính toán của cô, anh không muốn cưỡng ép mình tìm lý do biện hộ
cho cô, có thể nói những lời như "Chỉ là một đêm hoang đường, anh có thể
bỏ qua" trái ngược với lòng mình, anh rất để tâm, chết tiệt thật!
Thì ra
anh không phong độ, càng chẳng phóng khoáng, tình huống hin giờ rất đơn giản,
cô gái anh yêu lại tình cảm với kẻ khác, phản bội anh, còn anh không cần phải
nhẫn nhịn nữa.
Nhưng
lần đầu tiên anh muốn nghiêm túc thì người ta lại xem anh như trò chơi, có điều
anh không thoát khỏi tâm lý đàn ông, anh muốn dồn hết tình cảm cho một người mà
người ấy lại chơi trò tình cảm với kẻ khác, anh sẽ không cố gắng níu kéo nữa.
Anh
đứng lên, phủi phủi cỏ trên quần, cố gắng để mình có vẻ thờ ơ lãnh đạm. Cúi
xuống nhìn bàn tay cô, chiếc vòng bạc xấu xí quê mùa trên cổ tay cô đã biến
mất.
"Em
muốn chia tay
Anh
nghe giọng mình vẫn còn có ý van nài, cảm thấy khinh miệt cái giọng điệu thương
lượng chẳng kịp che giấu của mình.
"Hôm
qua anh chẳng đã đá tôi đi trước mặt bạn bè rồi đó thôi?"
"Thế
nên em muốn báo thù tôi?"
Anh tức
điên, tức muốn chết, làm sao tha thứ cho cô được? Báo thù
anh có rất nhiều cách, chỉ cần mặc kệ anh, khóc cho anh thấy, giận anh, phớt lờ
anh, thế nào cũng được, tại sao cô lại chọn cách báo thù cắt đứt con đường quay
lại của anh, cô không muốn nghĩ đên những chuyện sau này nữa nên cố ý bức anh
nói ra câu đó, tại sao anh vẫn còn mong chờ?
Tô Gia
Áo nhìn đi nơi khác: "Anh ấy vốn là đối tượng kết hôn của tôi, thuận tiện
giúp anh thắng trò cá cược, không tốt hay sao?"
Những
lời đáng ghét kia thoát ra khỏi miệng cô, đến Bạch Tiếu Diệ