XtGem Forum catalog
Vì Quân Tư

Vì Quân Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322112

Bình chọn: 9.00/10/211 lượt.



không đúng.

“Trà Lăng vương đã bắt

đầu hành động, thỉnh đại nhân cẩn thận một chút.” Hắn luôn không nói nhiều lời,

lần này lại chủ động nói một câu: “Nếu muốn hoàn thành kế hoạch của hắn, điều

cần trừ bỏ đầu tiên chính là tướng quân ngài.”

“Cũng tốt.” Nam nhân chỉ

cười cười, “Ta cũng muốn đến gặp A

Khương.”

Tử Hề giật mình, “Đại

nhân cùng phu nhân thật là thâm tình, Tử Hề bội phục sâu sắc.”

“Lời khách sáo không cần

nói nhiều.” Tướng quân vung tay lên, “Trong thánh chỉ Hoàng thượng có nhắc tới

ngươi, chắc là tứ công chúa ầm ỹ muốn gặp ngươi. Ngụ ý của ngươi ta đều hiểu,

ngươi cũng theo ta về kinh đi.”

Hắn vừa định từ chối, nam

nhân lại chậm rãi bổ sung nói: “Có một số việc là thân bất do kỷ, muốn trốn

cũng trốn không thoát, không phải của ngươi, có đuổi theo cũng không đoạt

được.”

Tử Hề sáng tỏ lời hắn

nói, trở về doanh trại thu dọn hành lý.

Có một số việc không thể

nói liền hiểu được.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới

sẽ trở về, nếu không phải tướng quân nhắc tới, có khả năng hắn sẽ ngây ngốc ở

biên quan này mười tám nắm. Mỗi đem dưới ánh trăng thổi tiêu, không phải hắn

không nhớ ai đó, mà là không nghĩ trở về, thậm chí đã đến trước Kính Hoa các ở

Trường An, hắn vẫn do dự có nên gặp nàng hay không.

Nhưng ca khúc của nàng từ

trong truyền ra, từ từ phiêu đãng,

hắn không chút do dự bước vào…

Khẩn cấp muốn gặp nàng.

Cả đời như một đêm.

Không gian lênh đênh.

Tiếng mưa rơi thanh tịch,

Đi vào giấc mộng mênh

mông.

Nàng đã bao lâu không

sáng tác ca khúc?

Đúng vậy, đã hai năm

không gặp rồi.

Hắn thu bước chân, không

để ý đến các cô nương đang chú ý, xoay người rời đi. Bóng đem đậm dần, lạnh như

nước, bất tri bất giác hắn vào rừng.

Trên sườn núi lại gặp

tướng quân mặc thường phục.

Hắn giật mình rồi cười,

“Ngươi đã đến rồi.”

Tử Hề thấy bia một phía

sau nam nhân, hành lễ thấp giọng nói: “Vâng, quấy rầy tướng quân cùng phu nhân,

Tử Hề liền rời đi.”

“Đừng nóng vội.” Nam nhân

cười cười, gọi hắn, “Vì A Khương thổi một

khúc đi. Khi còn sống nàng rất thích nghe khúc, nhất là “Hoàn hồn kí”.”

Chẳng trách, hắn lại nhớ

rõ xuất xứ của “kinh mộng” như thế.

“Ta không hiểu lắm tâm tư

của nữ tử, uổng công làm một cái tướng quân.”

Nam tử nhìn một của thê

tử dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, đây là ánh mắt mềm mại mà Tử Hề chưa bao

giờ gặp qua.

“Nữ tử, vì yêu mà sống,

vì yêu mà chết, gắt gao sinh tồn, cũng chỉ vì một giấc mộng mà thôi.”

Hắn hít một tiếng, khoanh

tay đứng một bên. Tử Hề lẳng lặng tiến tới, lấy tiêu ra.

“Hãy thổi khúc “giang

thành tử” đi.”

Tử Hề ngạc nhiên nhưng

vẫn cúi đầu đáp ứng.

Khúc nhạc hoàn tất, bên

khu rừng càng thêm âm u tĩnh lặng. Trong đêm tối có hàn khí, thấm vào lòng

người.

“Ngươi thổi càng ngày

càng hay.”

“Đại nhân quá khen.”

“Ngươi làm gì cũng đều có

khả năng thiên phú.” Hắn vỗ vai Tử Hề, “Khó trách tứ công chúa thích ngươi như

vậy. Ta thay mặt A Khương cảm tạ ngươi.”

“... Vâng.”

Hắn về tới chỗ ở.

Nàng hẳn còn ở trong Kính

Hoa các cười đùa đi. Hắn theo trí nhớ trước kia đến đình viện, đi vào phòng

mình, thị nữ vẫn thường xuyên quét tước nơi này.

Chi nha.

Cửa vừa mở ra, có một

thân ảnh nhỏ nhắn liền lảo đảo ngác vào lòng hắn. Hắn theo bản năng đỡ lấy,

cách lớp vải mỏng manh, cảm giác được da thịt đối phương rất nóng.

“... Lam San?”

Hắn đáng lẽ nên gọi sư

phụ, nhưng tiếng kêu ra miệng lại thành như vậy.



Trong phòng tối đen, ánh

trăng ngoài cửa sổ cũng chỉ đủ vẽ lên hình dáng hai người.

Người trong lòng nắm tay

áo của hắn, hô hấp dồn dập. Tử Hề ổn định thân mình, vừa đẩy nàng ra thì cơ thể

mềm mại nóng bỏng của nàng lại dán sát vào, hai tay mảnh khảnh vòng qua thắt

lưng hắn.

Cảm giác được nàng không

bình thường, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.

“... Lam San?”

“Giúp ta...”

Thanh âm mềm mại thấm đến

xương cốt, ngọt ngào, nữ tử híp mắt, đôi mắt như tơ, đôi môi dưới ánh trăng tỏa sắc

hồng kinh diễm.

Trong nháy mắt, hắn hiểu

được đã phát sinh chuyện gì, thanh âm kết thành băng.

“—— ai làm ?”

“Có một người…Khách làng

chơi muốn khinh bạc ta…” Nàng cơ hồ đứng không vững. Tử Hề cắn răng một cái đem

nàng đặt lên giường, “Chờ, ta lấy thuốc đến.”

Nàng đưa tay túm lấy hắn,

gian nan đứng dậy, toàn thân khô nóng khiến nàng phát âm không rõ.

“Thứ này... Làm sao có

thuốc giải a…Ha, bà lão như ta mà cũng có ngày này…Bất tử cũng không có biện

pháp a…”

Cuối cùng cũng hiểu rồi

sao? Xem ra lão yêu ngàn năm chịu khổ mới nghe lời.

Tử Hề thở dài trong lòng,

nhìn dáng vẻ của nàng lại không đành lòng…

“Cũng có biện pháp chứ,

ta đi kêu hạ nhân chuẩn bị bồn tắm nước lạnh…”

“Không cần...”

Nàng ôm lấy cổ hắn, không

để ý hắn kinh ngạc, đôi môi nóng bỏng lướt qua lỗ tai, đến cổ của hắn, ngứa

ngáy tê dại. Tử Hề trong lòng nhảy dựng lên, thân mình thẳng tắp không thể động

đậy. Không khí tràn ngập mùi thơm của nàng.

“Ai... Tử Hề... May mắn

ngươi ở trong này...”

Tay nàng sờ lung tung lên

cúc áo của hắn, hô hấp của hắn dồn dập.

“... Ngươi muốn ta, được

không?”

Khiếp sợ, hắn nhanh chóng

lui ra.

“Việc này không thể