
, đôi mắt vốn
trong trẻo lạnh lùng lúc này trở nên mơ hồ, cái miệng chu chu siêu cấp
đáng yêu.
Đợi đến khi Phan Lôi đến gần, tay anh còn túm túm cô.
Có điều Phan Lôi khẽ xoay người, anh lại không túm được cô.
Tửu lượng kém? Hay trúng thực?
Vấn đề là, Lục Chung căn bản không uống rượu.
Rượu ngọt trong bánh trôi có thể coi là rượu sao?
Phan Lôi suy nghĩ hồi lâu, người nằm trên mặt đất kia vẫn kiên nhẫn tới
túm tay áo cô, đợi cô ngồi xổm xuống mệt rồi đứng dậy, lại chuyển qua
bới bới chân cô.
Cái dáng vẻ thở phì phì không cam lòng kia chẳng hiểu sao khiến Phan Lôi cảm thấy buồn cười.
Bộ dạng hệt như chú chó to nằm bên cạnh cô cọ cọ vậy, thật sự quá tuyệt vời.
Cười một hồi, Phan Lôi gọi điện cho Lục Tư.
Danh bạ trên điện thoại Lục Chung rất ít người.
Xác thực mà nói chỉ có hai số.
Một là Lục Tư, một là cô.
Không hiểu sao, mặt Phan Lôi đột nhiên đỏ ửng, cô vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của mình, ấn số điện thoại Lục Tư.
"Chị dâu, có phải anh họ xảy ra chuyện gì không?"
Di động vừa vang lên một tiếng, đầu dây bên kia Lục Tư đã nhận điện thoại.
"Ơ... sao anh biết là tôi?" Con chó to bên chân vẫn còn cọ cọ, Phan Lôi lại bất ngờ với phản ứng của Lục Tư.
Cô dùng điện thoại Lục Chung gọi, sao Lục Tư biết là cô.
"Chị dâu, anh tôi không nói được, người có thể gọi cho tôi chắc là người bên cạnh anh ấy." Lục Tư cười, tựa vào giường nhàn nhã nghĩ, hiệu suất
ông anh họ này của hắn quả thật rất cao, nhanh vậy đã cua được thỏ trắng nhỏ về tay?
Cũng đúng thôi.
Phan Lôi cảm thấy mình lại ngu ngốc rồi.
"Đúng rồi, Lục Tư, Lục Chung có gì đó không đúng."
Vừa nghe Phan Lôi nói thế, Lục Tư cũng thu lại tâm tư đùa giỡn.
"Sao vậy, chị dâu, chị đừng sốt ruột, từ từ nói."
= =! Cô chẳng có điểm nào sốt ruột cả, được chưa.
Thoáng nhìn Lục Chung vẫn còn cọ cọ chân cô đến mức hơi ngứa, Phan Lôi
đè nén sự vui vẻ trong lòng, nói: "Mặt anh ấy đỏ ửng, nằm trên mặt đất
không nhúc nhích nổi, tôi muốn biết dáng vẻ này của anh ấy là do trúng
độc hay mắc bệnh gì?"
Đầu dây bên kia, Lục Tư kỳ lặp lại một cách khó hiểu.
"Không thể nhúc nhích? Mặt còn đỏ ửng?" Cuối cùng, hắn nở nụ cười, nhẹ nhõm hẳn.
"Chuyện đó, chị dâu, có phải chị cho anh ấy uống rượu không?"
Phan Lôi chần chờ, "Rượu ngọt trong bánh trôi được tính là rượu không?"
Người bình thường sẽ không vì chút cồn này mà biến thành dáng vẻ như thế kia.
Lục Tư không ngừng cười lớn, "Mặc dù tôi cảm thấy chuyện này đối với anh ấy mà nói rất mất mặt, bất quá tôi không thể không nói, chị dâu chị
đoán rất đúng. Anh tôi dị ứng với cồn, chỉ cần thứ có chút cồn, toàn
thân sẽ không động đậy nổi, nói chung biểu hiện của nó chính là dáng vẻ
hiện tại, mặt đỏ ửng, cả người nhũn như bùn... Chẳng qua chị không cần
sợ, chắc một tiếng sau anh ấy sẽ khôi phục lại sức khỏe, bất quá ý thức
vẫn rất mơ hồ."
Cuối cùng, Lục Tư cũng tốt bụng nhắc nhở cô.
"Chị dâu, anh tôi hiếm khi có cơ hội thế này, cơ hội tốt ngàn năm có một, chị dâu, chị đừng khách sáo."
"..." = =! Cô... cô có gì mà phải khách sáo chứ.
Cúp điện thoại, Phan Lôi thoáng nhìn người đàn ông chuyển qua dùng đầu cọ cọ chân mình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Bỗng dưng, một ý nghĩ đột nhiên xộc vào đầu cô.
Nếu nói Lục Chung dính phải cồn sẽ không thể nhúc nhích, vậy lúc đó sao anh tới được phòng cô?
Có khả năng…
Người khác dẫn anh tới không.
Ý nghĩ này, không hiểu sao khiến Phan Lôi rất bực bội.
Cô không muốn nhắc tới âm mưu quỷ kế, nhưng cũng không muốn làm kẻ ngốc.
"Tối đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trả lời cô vẫn là Lục Chung ngoan ngoãn cọ chân cô, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu như cầu vuốt ve cầu vuốt lông vậy.
Thời tiết đầu hạ vẫn hơi se lạnh, nhất là buổi tối.
Cũng may, trên ghế sô pha có tấm thảm chưa kịp thay.
Phan Lôi ngồi xuống bên người Lục Chung, ngắm đầu anh không thành thật uốn tới ẹo lui, cô dứt khoát ôm đầu anh lên đầu gối mình.
"Anh đừng lộn xộn nữa, Lục Tư nói một tiếng sau anh sẽ có sức lại."
Giống như nghe được lời Phan Lôi nói, Lục Chung dừng động tác cọ cọ, khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng dán vào bụng Phan Lôi từ từ nhắm mắt lại.
Tóc anh rất mềm, nơi bị ôm nóng hổi một mảng, căn phòng trở nên yên lặng, Phan Lôi có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Thình thịch.
Thình thịch.
Vui vẻ, liên tục.
Chẳng qua, tim đập nhanh vĩnh viễn chỉ có mấy giây.
Dần dần, cô khôi phục bình tĩnh, tay chậm rãi xoa cái đầu to kia.
"Em biết anh nghe được, cho nên, em muốn nói thật ra chuyện Lục Vĩnh
không sao cả, nhà họ Lục cũng không sao hết. Anh không cần tức giận. Ba
đối xử anh như vậy, hoặc có lý do, cũng có thể không có lý do gì, anh
cũng không cần đau lòng, không cần tuyệt vọng. Không phải của anh thì
không cần đòi hỏi, mỗi ngày vui vẻ trôi qua không được sao? Hay... mỗi
ngày em đều làm bánh trôi cho anh nhé..."
Phan Lôi xác định Lục Chung nghe được lời cô nói.
Bởi vì khi nghe tới bánh trôi, không hiểu sao thân thể anh cứng đờ.
Tên khốn kiếp này, ghét bỏ cô thế.
"Còn nữa, anh không thể ăn gì, không thích ăn gì, cứ nói em biết. Giống
như mì thịt bò đêm đó, anh không thể ăn ớt anh cứ từ chối