
nghĩ ngợi mở miệng.
“Người này cũng không lộ mặt thật cho người ta biết! ... Nhưng ta cam
đoan, võ công của hắn xuất phát từ Thanh Vân!”
Thương Khung phất tay, mấy bạch y nhân tiến lên kéo hai người họ đi. Diệp
Thiện Thiện chỉ nghe hai tiếng xương gãy răng rắc, liền thấy hai người
giống như người chết bị tha ra ngoài.
Vậy là xong rồi sao? Ánh mắt kinh hoảng ngóng nhìn Thương Khung.
“Thiện Thiện!” Thương Khung kề bên tai cô, “Muốn biết kết cục phản bội ta
ra sao không?” Kể chuyện bằng giọng điệu cực kỳ buốt giá.
Ngớ ngẩn há miệng, lại phát hiện cổ họng đắng ngắt phát không ra thanh
âm.
Ánh mắt bất lực. Một người bị ném tới trước mặt Thương Khung. Dùng đôi
tay đầy máu, bị lóc hết thịt chỉ còn trơ xương quơ quào lết tới, một bên lết
một bên hối hận cầu xin tha thứ.
“Chủ thượng! Thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ không nên vì tiền tài mỹ nữ dụ dỗ
mà để lộ hành tung của chủ thượng! Chủ thượng! Cầu ngài tha cho thuộc hạ
một mạng! Thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa cả đời, van cầu ngài tha cho
thuộc hạ một mạng!” Lết tới trước mặt Thương Khung, vậy mà lại dùng cái
tay máu ấy chụp lấy đôi giày trắng của Thương Khung.
“Chỉ để lộ hành tung?” Thương Khung cũng không nổi bão giống như Diệp
Thiện Thiện tưởng tượng, trái lại rất bình tĩnh hỏi lại. Cái kiểu bình tĩnh này
càng làm cô thêm bất an.
“Thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ khai tất cả. Đều là do chưởng giáo Thanh Sơn
phái xúi giục, nói muốn tìm bí đồ của chủ thượng! Thuộc hạ nhất thời hồ
đồ... nhất thời bị mê hoặc. Thuộc hạ một lòng vì chủ thượng làm việc! Đều
là Thanh Sơn phái ở giữa khiêu khích, thuộc hạ nhất thời không phát hiện ra,
đi cùng phe với bọn họ. Cầu chủ thượng tha mạng! Cầu chủ thượng tha
mạng!!”
“Tha mạng?” Không biết vì sao, Thương Khung vừa nói vừa nhìn Diệp
Thiện Thiện! “Lúc trước làm sai có từng nghĩ đến chuyện xin tha?!” Nhìn
khuôn mặt bị dọa sớm không còn chút máu của cô.
“Đầu óc thuộc hạ nhất thời hồ đồ... nhất thời hồ đồ...” Người nọ liên tục lặp
lại, tóc không biết bị ai bứt một mảng lớn, gần như thấy được cả mạch máu
trên da đầu.
“Cái đầu hồ đồ như vậy... còn cần nó làm cái gì?” Thương Khung một cước
đá bay hắn! Giận dữ đứng dậy! Diệp Thiện Thiện hoảng hốt cứng đờ người,
lại thụt lùi một bước.
Mắt hắn nhìn cô, lôi thân thể cứng ngắc của cô lại bên cạnh, môi dán vào
bên tai cô, ngang ngược thì thầm.
“Sợ sao?” Cô nhìn đầu người nọ vỡ toác thành từng mảnh như trái dưa hấu
bể… Nháy mắt, cánh môi nứt nẻ! Trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, giống
như tàu hỏa đụng phải gì đó mà nổ… tinh thần có phần hoảng hốt.
Giọng nói không thật, như cách mấy lớp sương mù, “Đi lấy giày, ta ghét
máu của những kẻ có ý đồ riêng…”
Có ý đồ? Kẻ phản bội? Nên sớm nhận ra anh ta muốn cô xem màn kịch này!
Anh ta cố ý! Anh ta… đang ám chỉ cô chính là kẻ kế tiếp mình căm ghét
sao? Tim dường như bị thít chặt đến đau nhức.
Theo thói quen tính đáp lại, xoay người… Loạng choạng đi được vài bước,một ngọn lửa nóng rực xộc vào tay chân, thân thể cô…yếu ớt ngã xuống…chỉ cảm thấy dường như cả người bồng bềnh như một đám mây… từ từ giảmbớt sức nóng trong người… trước khi cô mất đi ý thức.
Cùng Thải Linh đi tắm suối nước nóng trở về phòng, giúp nhau lau khô mái
tóc dài ẩm ướt, sau đó gần như kiệt sức nằm rạp ra giường chợp mắt. Thải
Linh nghiêng người dựa vào gối hào hứng hỏi:
“Thiện Thiện! Thế nào? Cảm giác tắm rửa ở khúc suối đó không tệ đúng
không?”
Mắt khép hờ, “ừm” một tiếng trong cổ họng như mèo kêu! Thật sự không
tồi! Toàn thân từ đầu đến chân, kể cả lỗ chân lông đều thả lỏng.
“Thiện Thiện! Trong số các tỳ nữ, tỷ là đẹp nhất, nước da cũng đẹp! Dáng
người càng khỏi nói! Làm tỳ nữ thật là đáng tiếc!” Thở dài! Tiếc nuối dùm
cô.
Diệp Thiện Thiện gục đầu, cô đâu chỉ làm tỳ nữ! Cô còn làm ăn trộm! Làm
gián điệp! Làm 007! Hic hic.. Cô căn bản không phải cục đất. Từ lúc hôn mê
ngã xuống đất tới giờ, đã hơn mười ngày cô chưa thấy mặt Thương Khung.
Hi vọng anh ta quên mất cô rồi. Như thế thì cô không cần ngày ngày nhìn
sắc mặt anh ta, đề phòng nguy cơ có thể bị hù chết bất cứ lúc nào. Cảm giác
hết ăn rồi ngủ mấy ngày nay… thật là quá đã!
“Tỷ có nghe muội nói không vậy?” Thải Linh nghiêng người kề mặt vào mặt
Diệp Thiện Thiện, bất mãn hỏi.
“Có!” Uể oải rên một tiếng.
Thải Linh mang theo bảy phần tò mò, ba phần thần bí hỏi: “… Có phải…
chủ thượng đối với tỷ… có chút… đặc biệt…?”
Chân Diệp Thiện Thiện đột nhiên co giựt một cái. Trong lòng mơ hồ phiền
muộn, trong đầu nháng lên … bàn tay vẫn còn nhúc nhích! Tưởng tượng nếu
như cô trộm được đồ… tay của mình cũng bị đứt ra như thế… cái đầu biết
đâu bị người nào đó đá mạnh một cái … hại người ta đêm nào cũng gặp ác
mộng, sợ hãi tỉnh giấc… lắc lư đầu! Cô không muốn! Cô không muốn!
Nhưng mà… trộm không được đồ, trúng độc mà chết là chuyện nhỏ, còn kéo
thêm cái mạng của Hương Nhi nữa. Trời ơi! Cô phải làm sao đây? Làm sao
đây?
Rốt cuộc là tấm bản đồ gì? Không chỉ mình Diễm tỷ muốn! Cả Thanh Vân
phái cũng không từ thủ đoạn nào để có được nó.
“Ừ, đặc biệt…” Đặc biệt đến nỗi có lúc c