
Thiện có ý nghĩ thu lại kích động vừa rồi, tiếp tục bóp chân! Cô nhịn.
“Thiện Thiện!” Cảm giác sau lưng có cơn gió lạnh thổi qua, “Đồng Hoàn
của cô còn chưa giải được!”
Đúng há! Độc của cô chưa có giải! Đồ chưa có trộm! Mạng Hương Nhi còn
chưa được cứu! Cho nên…
Thương Khung tà ác, thong thả nói.
“Xúc động là ma quỷ…”
Lúc này Diệp Thiện Thiện đã chẳng còn dũng khí hồi nãy nữa rồi. Câu đó là
cô nói trong lúc vô tình. Ai dè anh ta không quên. Kì thật cô rất muốn nói
với anh ta: anh… mới là ma quỷ.
Miệng mấp máy mấy lần… cuối cùng cũng không dám thốt ra tiếng.
“Bẩm chủ thượng! Đã đến Vân trang!” Tiếng tả hộ pháp truyền vào.
Thương Khung đứng dậy, liếc nhìn Diệp Thiện Thiện còn đang đần ra, một
tấm áo choàng phủ lên người cô.
“Mặc vào!”
Diệp Thiện Thiện ngó áo khoác trên người, hoàn toàn ngu luôn!
Mới vừa rồi anh ta…
Hôm nay mặt trời…
Mọc đằng tây à?...
Tám mươi phần trăm dân số Đại kiền mặc vải vóc, tơ lụa đều xuất xứ từ đây.
Có thể nói là một trong những ông trùm tơ lụa, con số đếm được trên đầu
ngón tay. Nhìn Vân trang người ta, từ ông chủ quản lý đến nô dịch quét dọn
mà xem! Mặc quần áo phải dùng hai chữ: hoa lệ! Màu sắc hai chữ: diễm lệ!
Con người: mỹ lệ! Đỏ, xanh lá, tím, xanh lam, từng dải từng dải: biển hoa!
Tóm lại là, không có ai mặc màu trắng hết! Liếc liếc đại BOSS Vân Ẩn đi
bên cạnh. Tuy rằng trong muôn hồng ngàn tía lọt vào một màu trắng nhìn rất
dễ thấy! Nhưng mà làm ơn đi… cô có cần phải mặc đồ trắng luôn không?
Nhìn sao cũng giống đi phúng viếng đám ma vậy.
Quy mô Vân trang tương đối lớn. Đương nhiên rồi! Tốc độ kiếm bạc cũng
nhanh không kém. Từ khâu xe sợi, nhuộm màu cho ra thành phẩm vải vóc,
đến khâu gia công vẽ họa tiết, nhuộm, thêu may thành y phục… hình thành
một công trình “rồng”, nói vậy đây chính là “dây chuyền sản xuất” ở cổ đại
trong truyền thuyết?
Thấy chưởng quản khom lưng cúi đầu lôi lụa tơ tằm mỏng như cánh ve, chất
lượng tuyệt hảo từ dưới N tầng đáy rương ra… ý tứ rất rõ ràng… là chưởng
quản tự tay chọn.
Kết quả đâu? Tên Thương Khung này một câu cũng không nói. Diệp Thiện
Thiện đi sau lưng hắn, sờ đông sờ tây… màu đỏ rực rỡ, màu xanh lá đẹp đẽ,
màu vàng lộng lẫy, màu hồng dễ thương…đáng tiếc không thứ nào có duyên
với cô hết… rớt nước mắt…
Thương Khung đột nhiên đứng lại. Diệp Thiện Thiện không để ý nhất thời
đụng vào lưng hắn. Tức thời chung quanh không một tiếng động. Tinh thần
mọi người đều tăng thêm hai mươi phần trăm đến đây chầu chực nịnh hót,
không ai dám mảy may lơ đễnh. Không rõ tiểu tỳ nữ xinh xắn này theo hầu
ai, lại dám đụng vào ông chủ lớn? Mạng xấu quá!
“Xin lỗi, xin lỗi!” Theo thói quen mở miệng, sau đó xoa mũi. Ngoài dự đoán
của mọi người, đại BOSS thế nhưng quay đầu liếc nàng một cái, vẻ mặt
không có gì bất mãn. Một đám người liên can sửng sốt ngay tức khắc, sao
lại…? Trước đây từng có tỳ nữ vô ý chạm vào chéo áo, liền bị hắn phạt đòn.
Mọi người đều lấy làm lạ.
Ánh mắt hắn quét đến một thứ… dừng lại! Chưởng quản mặt tươi cười
nghênh đón.
“Ánh mắt chủ thượng thật uyên bác! Đây là hàng quý cất rương của Vân
trang năm nay. Thiền ti này là tơ thuần chất do ve sầu tinh trăm năm trên
Tiên Độn sơn, mười năm mới nhả tơ một lần chế thành. Mấy ngày trước
người của ta ở Hương quốc trả giá cao mua về, chỉ có mười thước. Đặc biệt
dâng lên chủ thượng, nếu may thành áo thì đông ấm hè mát, có công hiệu
thanh nhiệt giải độc. Đặc tính của nó là hấp thu linh khí trời đất. Nhẹ như
cánh ve, trơn mềm sáng bóng. Còn có tác dụng dưỡng da! Là bảo vật trăm
năm mới gặp được…”
“Có muốn không?” Không đợi ông chủ nói hết, Thương Khung quay đầu
nhìn cô. Chẳng lẽ quần áo cấp cho cô không đủ mặc? Nhìn mặt cô thèm
thuồng nãy giờ. Cằm mọi người đều rớt xuống hết. Thứ đồ hiếm có này bao
nhiêu người giành nhau đến bể đầu. Chẳng lẽ, cô tỳ nữ nhỏ này là bảo bối
mới của chủ thượng?
Thực tế hai tai Diệp Thiện Thiện chẳng nghe được gì ráo. Đôi mắt to tròn
còn đang hâm mộ lướt qua mớ vải xanh hồng vàng tím, hắn đột nhiên quay
đầu hỏi hại cô như lạc vào trong mây mù? Muốn gì?
Thương Khung mặc nhiên coi việc cô mờ mịt không trả lời là đồng ý. Kế đó
phất tay áo ra hiệu cho chưởng quản.
Sau đó, một đám nữ tì trên dưới phải trái vây quanh cô, lấy số đo may đồ.
“Nhìn một cái là biết ngay cô nương khí chất cao sang, mặc váy bằng thiền
ti này đúng thật là đẹp tựa thiên tiên…” Chưởng quản trổ hết tài nịnh nọt,
cho dù dưới con mắt của lão ta, nàng nhìn sao cũng giống tỳ nữ.
Khoan khoan! Ông ta mới vừa nói Thương Khung muốn lấy thiền ti may đồ
cho cô? Ôi cha cha! Đứng từ xa nhìn gáy hắn. Sao tự dưng hôm nay tốt bụng
dữ vậy?
Cô mừng hớn hở hỏi: “Màu gì thế?”
“Cô nương! Là màu trắng, như tuyết vậy!”
Khuôn mặt vui sướng ngất ngây của Diệp Thiện Thiện cứng đờ… vì sao lại
là… màu trắng?
Lúc này, Thương Khung quay lại nhìn cô, ánh mắt hai người trao đổi dưới
cái nhìn của mọi người.
Diệp Thiện Thiện: đổi màu khác được không? Nịnh nọt!
Thương Khung: chỉ có màu trắng! Kiên quyết!
Cử chỉ này trong mắt mọi người biến thành “mắt đưa đi