
thấy rất khó thở. Cảnh vật trước mặt dần dần tối đen,
nàng rốt cuộc không chống đỡ nổi, tất cả ý thức bị bóng tối bao phủ.
Sesshomaru…
“Tiền bối !!”
Bóng tối bao trùm, ánh trăng huyền ảo.
Dưới tán cây hoa anh đào cổ thụ, nàng ôm lồng ngực thấm đẫm máu tươi dựa vào thân cây. Hoa anh đào không ngừng rụng xuống, rơi trên tóc nàng, trên y phục dính đầy máu tươi của nàng.
Giống như một buổi thịnh yến hoa lệ mà thảm đạm.
Nam nhân mặc áo choàng màu bạc quỳ trước mặt nàng, khuôn mặt lạnh lùng
không hề thay đổi, nắm trong tay một trái tim đang chảy máu đầm đìa. Máu đỏ lạnh như băng chảy xuống giữa những ngón tay hắn, hắn dường như
không phát hiện, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt, không rõ cảm xúc.
Người này, không phải, yêu quái này, vẫn luôn lạnh lùng như thế.
Nàng cười rộ lên, máu đỏ từ khóe miệng lại trào ra.
Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình, rõ ràng mà hoài niệm : “Sesshomaru…”
Ta, vẫn yêu chàng…
Đêm hôm đó, nàng bị sắc máu nhuộm đỏ, cả đời này khó quên.
Mặc dù đã là chuyện xưa của ba trăm năm trước, mặc dù có thể hắn đã quên.
Aoko chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt nhìn nóc nhà. Khi tầm mắt dần dần rõ ràng,
nàng nghe thấy giọng nói vui mừng của Kagome : “Tỉnh rồi, tiền bối tỉnh
rồi ! Chị cảm thấy thế nào, có khó chịu không ?”
Aoko quay đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu, nhưng không nói một lời.
Kagome an tĩnh lại, muốn mở miệng nhưng không biết phải nói từ đâu.
Giọng nói của Inuyasha hờn giận truyền đến : “Này cô, nếu cô ta đã tỉnh lại
thì khẳng định là không chết được, còn dài dòng cái gì !”
Trán Kagome nổi gân xanh : “Inuyasha, ngồi xuống !”
Một tiếng hét thảm, gian phòng rốt cuộc yên tĩnh.
Kagome nhìn sang Aoko, ngượng ngùng nở nụ cười : “Tiền bối, mấy ngày nay chị
đã đi những đâu vậy, ừ…Em sao ?” Thấy Aoko không nói lời nào, nàng vội
nói sang chuyện khác : “Đúng rồi tiền bối, em và Inuyasha mấy ngày trước có gặp một yêu quái tóc rất lợi hại, sau đó…sau đó hai người bọn em
phát hiện nhảy xuống giếng ăn xương có thể trở về hiện đại, tiền bối,
chúng ta có thể về nhà rồi !”
Thấy Aoko vẫn trầm mặc, Kagome nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Inuyasha buồn bực ghé vào, một tay chống đầu, giọng nói không kiên nhẫn vang lên :
“Này cô, có việc thì trực tiếp hỏi cô ta, lòng vòng quanh co như vậy làm gì.”
“Inuyasha…” Không đợi Kagome mở miệng, giọng nói trống rỗng của Aoko đã truyền đến : “Inuyasha, tại sao ngươi lại muốn giết Sesshomaru…Hắn là anh trai của ngươi.”
Gương mặt Inuyasha lập tức đanh lại, hắn ngồi xếp bằng
xuống, nhìn vẻ mặt Aoko, bỗng nhiên lạnh lùng nói : “Ta không có anh
trai như vậy, nếu không giết hắn, ta và Kagome sẽ chết.”
“…Tất cả đều như vậy, cho dù là con người hay yêu quái, không làm tổn thương
người khác thì không thể sống được…Ha ha…” Aoko cười khổ, nước mắt trào
ra khỏi khóe mắt, nâng tay lên che đi : “Tỷ tỷ như vậy, Sesshomaru như
thế, ngay cả ngươi cũng vậy…Còn ta, cũng thế…”
Sesshomaru, Sesshomaru…
Kagome thấy nàng khóc, nhất thời tay chân luống cuống. Kagome cũng đã từng
nghe những người khác nói về Aoko, không phải khen ngợi nửa vời, mà thật sự nàng hâm mộ và bội phục Aoko từ đáy lòng. Tuổi còn trẻ, cái gì nàng
cũng làm được, nấu ăn, judo, taekwondo, hoa đạo, kiếm đạo, trà đạo, tất
cả đều giỏi, thậm chí còn quản lý cả xí nghiệp của gia tộc Shiina.
Trong ấn tượng của nàng, Aoko là một người kiên cường và bình tĩnh, vĩnh viễn đứng ngoài thế giới của người thường, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng,
nói cũng không nhiều, giống như không thuộc về thế giới này, cực ít
người có thể kết giao với nàng. Nàng nghĩ rằng Aoko không phải là một
người yếu ớt, nàng không có nước mắt.
May là Aoko chỉ yên lặng
khóc một hồi, rốt cuộc cũng kìm nén cảm xúc. Inuyasha bị không khí nặng
nề trong phòng làm cho khó chịu, lầu bầu một tiếng, khoát tay cầm Thiết
toái nha đứng dậy đi ra ngoài.
Kaede bà bà ở bên cạnh thấy vậy
bèn đánh vỡ tình huống xấu hổ hỏi : “Tuy nói mọi việc đều thuận lợi,
nhưng vì sao Kagome có thể rút ra Thiết toái nha ?”
Myoga vẫn đi
theo xen mồm nói : “Theo ta thấy, nguyên nhân chính là vì Kagome là con
người cho nên mới có thể rút được Thiết toái nha. Vốn dĩ Thiết toái nha
là do cha của Inuyasha đại nhân vì bảo vệ mẫu thân hắn mà tạo ra. Bởi
vậy nếu người không có trái tim lương thiện động tới đao, chắc chắn sẽ
không thể sử dụng được.”
Thấy Kagome dường như trầm tư, Myoga
tiếp tục : “Đại nhân Sesshomaru không có lòng lương thiện với con người, cho nên hắn không thể sử dụng được Thiết toái nha.”
Aoko nghe vậy, trầm mặc xoay người.
Sesshomaru, ta biết tất cả đều là lỗi của ta, bởi vì ta mà chàng mới mất đi tâm từ
bi với con người. Sesshomaru, rốt cuộc ta đã làm tổn thương chàng đến
đâu, ta không thể nào biết được…
Kagome vội vàng đánh gãy Myoga : “Ông Myoga đừng nói nữa, tiền bối rất mệt rồi.”
Myoga thức thời ngậm miệng lại, uống trà.
Kagome nhìn Aoko, thật cẩn thận mở miệng hỏi : “Tiền bối, chị có muốn về nhà
xem thử không ? Nếu chị tạm thời không muốn đi, em có thể báo cho người
nhà chị vẫn ổn, đã nhiều ngày như