Snack's 1967
Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324431

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

ạm Dung nôn mửa vì nghén.

Sau cuộc họp thường lệ vào buổi chiều, tôi và Trương Mai của tổ B cãi nhau, cả hai đều đang đỏ mặt tía tai, không ai có thể kiềm chế được.

Chuyện là thế này, nguyên nhân là do Trương Mai làm rơi một một bản

tài liệu tại phòng photo, lúc cô ta quay lại tìm cũng là lúc tôi bước

vào, cô ta chỉ trích tôi xem trộm thông tin đấu thầu của tổ B.

Trong tình huống như vậy, dù tôi có nói không, cô ta cũng sẽ không

tin. Nhưng tôi vẫn nói “Không phải”. Trương Mai chỉ thẳng vào mũi tôi,

nói: “Nếu giá thấp nhất trong cuộc đàm phán lần này bị lộ ra, thì nguyên nhân chính là từ cô, tôi sẽ hỏi tội cô”.

“Tại cô để danh sách đấu thầu rơi ở phòng photo, chẳng liên quan gì

tới tôi, tôi có cầu xin cô để lại cho tôi xem đâu, tôi cũng không hứng

thú xem, thậm chí tôi còn nghi ngờ cô cố ý làm rơi nó để tôi đọc được,

rồi đổ cho tôi làm chuyện bất nghĩa.”

Trương Mai gào lên nói tôi thật vô lý, tôi cũng cất cao giọng nói cô ta thần kinh.

Lúc đó, tôi tức giận, tôi phẫn uất, hễ phẫn uất là tôi không thể nói

ra những lời như ý muốn, chỉ còn biết dùng cách ngu ngốc nhất để phát

tiết, đó là cãi nhau.

Kết quả là, tôi cãi thua cô ta, tôi khóc lóc ầm ĩ, khiến tất cả mọi người đều biết, trong đó có cả Lê Bằng.

Tôi không thể không thừa nhận, Trương Mai rất biết cách chửi rủa người khác hơn tôi.

Cô ta còn nhanh hơn tôi một bước khi đem chuyện này phản ánh lên cấp

trên. Nhưng bất ngờ là, cấp trên chỉ truy cứu trách nhiệm của cô ta, mà

không động đến tôi.

Tôi rất hy vọng có thể tự mình hỏi rõ nguyên nhân, nhưng khổ nỗi

không có cơ hội thích hợp. Mãi đến khi hết giờ làm về nhà, tôi và Lê

Bằng cùng nằm trên một chiếc giường, động chân động tay xong xuôi, cuối

cùng tôi cũng tóm được cơ hội để chuyện trò.

Tôi nói: “Hôm nay tại sao anh lại bảo vệ em? Chẳng phải anh vẫn luôn để mặc em tự sinh tồn sao?”.

“Hóa ra em luôn coi anh như vậy à, em làm anh đau lòng quá.”

“Sự thật đã chứng minh mà, thái độ của anh đối với em ở công ty rất kỳ lạ, đến một nụ cười cũng không bao giờ có.”

Bí mật giữa tôi và Lê Bằng cũng được coi là đi cửa sau, nó thuộc vào diện tuyệt mật.

Làm chuyện xấu thường khiến người ta chột dạ, vì sợ người khác nhận

ra tình cảm chúng tôi dành cho nhau, những người khác phạm lỗi chỉ cần

không ảnh hưởng tới lợi ích của tổ, Lê Bằng thường tỏ ra điềm nhiên vờ

như không thấy, nhưng nếu tôi phạm lỗi, Lê Bằng sẽ nghiêm khắc phê bình, khiến tôi luôn xị mặt với anh sau khi hết giờ làm.

Chuyện của Trương Mai lần này, biểu hiện của Lê Bằng nằm ngoài dự

đoán của tôi, tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo khi được che chở như vậy.

Anh giải thích: “Tiểu Trương thuộc tổ đối lập, không thuộc phạm vi

lợi ích anh quản lý, nên anh tuyệt đối không suy xét, còn em… Lợi ích

của bà xã đại nhân chắc chắn phải bảo vệ!”.

Bình thường, Lê Bằng không phải là người biết nói lời ngon tiếng

ngọt, nhưng khi tôi tỏ ra nghi ngờ anh, anh lại giống như một chiếc kẹo

mút vị vải thiều, ngọt đến phát ngán.

Mặt khác, kẹo mút không ám chỉ bất cứ điều gì.

Trong lúc Lê Bằng ra khỏi giường chuẩn bị bữa tối, tôi gọi điện cho Miumiu kể lại mọi chuyện.

Cô ấy nói, mình và Trâu Chi Minh rất hợp nhau, nhưng để trở thành người yêu thì còn phải vượt một chặng đường dài.

Tôi hỏi, Trâu Chi Minh có phải là thách thức lớn nhất mà cô ấy từng gặp?

Cô ấy nói, vần đề không nằm ở chỗ khó khăn, mà là giữa họ không hề có sự rung động. Những người đàn ông như vậy có thể làm chồng, làm cha

nhưng không thể phát triển thành tình nhân.

Tôi nói, chồng chẳng phải là phiên bản chuyển hóa và tăng cấp từ tình nhân sao?

Cô ấy nói, chồng là người thân, còn tình nhân là kẻ thù. Ở cùng người thân cảm thấy ấm áp, còn ở chung với kẻ thù cảm thấy rất kích thích.

Tôi rất mơ hồ, một lần nữa phải làm quen lại với Miumiu.

Khi tôi định nói với Miumiu rằng tình yêu không phải là yêu đương

vụng trộm, Miumiu lại đột nhiên hỏi tôi đã đọc kết thúc của chuyện

Doraemon chưa.

Tôi nói là chưa, đã rất nhiều năm rồi tôi không đọc Doraemon, không

phải vì tôi không còn yêu thích, mà bởi vì quá thích nên tôi không dám

đọc tiếp. Đó là giấc mơ đẹp nhất của thời thơ ấu, tôi không nỡ phá hϮg.

Bởi vì con người một khi đã ra ngoài xã hội, sẽ mất đi nhiều tưởng tượng đẹp nhất thuở ban đầu, giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon, lúc

còn nhỏ mơ ước có được một chiếc, thậm chí còn trèo vào ngăn kéo bàn làm việc mong ước được vượt thời gian, lớn lên rồi mới phát hiện, thứ mà

chiếc túi thần kỳ đó đựng không phải là bảo bối, mà là sự tham lam.

Miumiu nói, bên ngoài đồn có hai kết cục, kết cục thứ nhất vấp phải

rất nhiều sự công kích từ phía độc giả, mọi người muốn tin vào cái kết

thứ hai hơn.

Tôi hỏi hai kết cục đó thế nào, cô ấy nói, kết cục thứ nhất cho rằng

thế giới này không hề có Doraemon, cũng chẳng có túi thần kỳ, nhân vật

chính Nobita mắc bệnh tự kỷ nặng đang ở trong bệnh viện tâm thần, mọi kí ức tốt đẹp nhất của cậu ta đều nằm ở thời thơ ấu và Doraemon chỉ là một nhân vật hoang tưởng.

Kết cục thứ hai thì cho rằng, Doraemon hết pin, nhân vật chính Nobita đã cố gắn