Old school Swatch Watches
Vô Diệm Vương Phi

Vô Diệm Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328015

Bình chọn: 8.5.00/10/801 lượt.

t đầu bất an rồi, nếu thật sự đánh nhau… Nàng lắc đầu, không dám nghĩ tới, giương mắt nhìn

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở trên lưng ngựa phía trước, thắt lưng hắn thẳng

đứng, không nhìn thấy thái độ gì, nhưng với cái lưng hơi cong của hắn,

Mộng Nhan biết, trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên không trấn định như vậy!

Từ xa đã có thể thấy được cánh cửa lớn

của Đoan Tuấn vương phủ, đột nhiên Mộng Nhan xuống ngựa, vọt tới trước

mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, quật cường ngẩng đầu: “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, là quốc gia đại sự!” Nàng nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, ánh mắt kiên định!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ nheo mắt, trầm

ngâm vài giây rồi gật đầu, không có vào phủ, nhưng lại trực tiếp quẹo

vào tửu điếm bên cạnh, tửu điếm vốn làm ăn náo nhiệt hôm nay đã tiêu

điều, lầu hai trống rỗng, chỉ có ba người Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi.

“Nói!” Hắn giương mắt, mơ hồ cảm giác được gì đó.

“Đối với trận chiến tranh này, ngươi cảm giác được vương triều Đoan Tuấn có nắm chắc không?” Nàng do dự rồi mở miệng, trong mắt chứa đựng vẻ lo lắng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói, chờ nàng tiếp tục.

“Ý của ta là, dân chúng vô tội , nếu

ngươi không nắm chắc… Coi như là có nắm chắc cũng sẽ sinh linh đồ thán,

có lẽ ngươi có thể…” Lời của nàng càng thêm do dự, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại nghe ra trong đó còn ẩn chứa ý tứ khác.

“Ngươi cho rằng ta phải đem đầu giao cho phụ hoàng ngươi?” Hắn lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt phi thường trấn định.

“Ta không có ý này, ý của ta là nếu

ngươi đã không nắm chắc, không bằng hãy giảng hòa cùng phụ hoàng, cắt

đất đền tiền gì gì đó, hơn nữa ta sẽ nói thêm vào một chút, nói không

chừng…” Mộng Nhan vội vàng nói.

“Ngươi cho rằng cắt đất đền tiền có thể thỏa mãn tham vọng của phụ hoàng ngươi?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, Mộng hoàng dã tâm bừng bừng là hạng

trang múa kiếm, ý tại phái công, thứ hắn muốn chính là cả giang sơn

vương triều Đoan Tuấn!

“Này…” Mộng Nhan do dự, đây là một kế hoạch dài đến sáu mươi năm nha, ông ấy sẽ không thể nào dễ dàng từ bỏ như vậy!

“Bây giờ việc có thể làm chỉ là nghĩ cách khiến cho phụ hoàng ngươi lui binh!”

“Ta biết, nhưng mà ngươi biết không, kế hoạch này…” Mộng Nhan dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn thiếu chút nữa đã nói hớ.

“Kế hoạch?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo mắt, lông mi khẽ nhếch lên, đánh giá Mộng Nhan.

“Không… Không có gì…” Mộng Nhan xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, không dám bốn mắt nhìn nhau cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên nữa.

Trầm mặc vài giây, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đảo mắt: “Long thanh, ngươi đi xuống trước, ta muốn nói chuyện với công chúa!” Long thanh gật đầu, xoay người xuống lầu. Trong tửu điếm chỉ còn lại có Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Mộng Nhan, Mộng Nhan đảo mắt, nhìn nam nhân

trước mặt đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Ra khỏi tửu điếm, hai tròng mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đỏ đậm, vẻ mặt âm ngoan thô bạo, Long Thanh thấy thế,

vội vàng nhìn về phía sau, sợ Mộng Nhan đã thành oan hồn dưới kiếm của

hắn. Nhưng thật không ngờ, Mộng Nhan lại êm đẹp theo sát phía sau, vẻ

mặt ngưng trọng khiến cho người ta thở không nổi.

“Long Thanh, hộ tống công chúa quay về vương phủ Đoan Tuấn!” Hắn lạnh lùng mở miệng, xoay người ra khỏi tửu điếm, phương hướng kia, đúng là hoàng cung!

“Ngươi nói gì với hắn thế?” Long Thanh tiến lên, hạ mắt nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Mộng Nhan.

“Đây là bí mật nhà ta, ta đã hứa phải giữ bí mật!” Nàng cười lạnh lùng, nụ cười kia làm cho Long Thanh thấp thỏm.

“Ngươi còn chưa từ bỏ hắn sao?” Hắn nhíu mày rồi mở miệng.

“Đúng thì sao?” Nàng liếc hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt gian xảo.

“Không thế nào cả, chỉ muốn khuyên ngươi hãy tự trọng!” Long Thanh không kiên nhẫn mở miệng, câu trả lời của Mộng Nhan làm cho

hắn tâm phiền ý loạn, không chờ nàng, đi thẳng về phía trước.

“Ta là do ngươi bắt tới, ngươi không quan tâm như vậy, không sợ ta chạy sao?” Mộng Nhan ở phía sau giậm chân một cái lớn tiếng nói.

“Chân là của ngươi , ngươi muốn đi thì đi, chỉ là có muốn để cho lão Đại đuổi theo hay không thôi!” Hắn lạnh lùng mở miệng, tức giận nói.

“Ý của ngươi là muốn thả ta đi? Ngươi không sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên trách cứ sao?” Nàng tiến lên, hiếu kỳ đánh giá khuôn mặt tuấn tú của Long Thanh.

“Ngươi không phải sớm đã rất ăn ý với hắn rồi sao?” Lời của hắn lúc này tràn ngập mùi giấm chua Sơn Tây.

“Không sai, bởi vì ăn ý cho nên ta muốn vào ở trong vương phủ!” Nàng đắc ý dào dạt mở miệng, lên ngựa trước một bước, để lại Long Thanh ở phía sau .

“Ngươi quay lại đây, đó là ngựa của ta!” Hắn bất mãn nói, Mộng Nhan lại chạy nhanh hơn, rất nhanh đã tới vương

phủ Đoan Tuấn, giao ngựa cho gác cửa, nghênh ngang đi vào!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghĩ Phiên quốc đích chỉ là hạ mã uy mà thôi, nhưng rất nhanh, chiến thư đã được đưa đến tay hoàng đế, Đoan Tuấn Mạc Bắc thật hoang mang lo sợ.

“Ngươi nói xem, làm sao bây giờ? Ngươi bắt cóc Mộng Nhan công chúa, không phải sẽ gây chia rẽ sao?” Hắn đưa chiến thư trên tay đến trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hừ lạnh một tiếng.

“Hoàng thượng, nếu như Mộng Nhan vẫn ở Phiên quốc, hôm nay ngươi cũng sẽ nhận được phong chiến thư này!”