
n quần áo của nàng.
Y Nhân ngây người, sững sờ quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng thảm hại
của Lăng Tây Nhi thì không khỏi cong môi khẽ mỉm cười, nụ cười đẹp như
hoa như ngọc càng chọc cho Lăng Tây Nhi phát hỏa.
Máu nóng bốc lên, khóe miệng đột nhiên run rẩy, hai tay Lăng Tây Nhi
nắm lấy chiếc bàn nhỏ, vài giây sau, toàn bộ thức ăn trên bàn đều bay
lên, mục tiêu đương nhiên là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng hắn thân thủ
nhanh nhẹn, chỉ nhẹ nhàng xoay người, y phục đẹp đẽ lóe lên trong không
trung tạo thành một đường cong mỹ lệ, thân hình cao ngất tựa lên tấm
bình phong, quần áo vẫn chỉnh tề sạch sẽ như cũ, không dính một chút dầu mỡ, khuôn mặt vẫn tươi cười như nắng, cũng không hề dính một vết dầu mỡ nào.
“Lâm Y Y!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trong
mắt tràn ngập tia cảnh cáo, Lăng Tây Nhi vẫn mặc kệ, một bàn không được
thì hai bàn, hai tay mò được bất kể là món ăn hay bàn ghế, tất cả đều
bay ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, cốc chén bát đũa chỉ còn là
một đống hỗn độn, âm thanh bể nát truyền đến từng đợt, giữa lúc đó đương nhiên sẽ không cẩn thận ném lệch hướng, không may trúng phải con cá lớn là Y Nhân!
“Đủ rồi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tránh thoát món ăn cuối cùng, quát lạnh một tiếng, đôi mắt để lộ ra sự hung ác tàn nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lãnh khốc dữ tợn, lửa giận bốc lên từ hai tròng mắt, thành công làm Lăng Tây Nhi tỉnh táo lại, cũng khiến cho Y Nhân đang đứng cạnh sợ hãi.
Lăng Tây Nhi ngẩn ra, thờ ơ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên ôm Y Nhân vào
ngực, nàng cười nhạt, không cảm thấy đau lòng, chỉ thấy tức giận, nhìn
trên bàn cũng không còn thức ăn để ném, sờ sờ cái bụng nhỏ nhắn cũng
thấy thỏa mãn, nàng vui vẻ rời khỏi Túy Vân lâu, mặc kệ có thế nào, tất
cả lửa giận đã được trút ra, sau này Đoan Tuấn Mạc Nhiên tính sổ nàng
thế nào, nàng mặc kệ!
Trên quần áo Y nhân đã dính một chút dầu mỡ, nàng nhăn mặt chán ghét
cúi đầu lấy tay lau nhẹ, oán giận nhìn lướt qua Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi
lạnh lùng đứng lên từ biệt : “Cảm tạ Nam Cung công tử đã thiết đãi yến
tiệc, chỉ là ta thực sự không hiểu hàm ý của bữa cơm hôm nay!”. Nàng
cười lạnh, hai hàng mi ngạo nghễ vung lên tràn ngập vẻ châm chọc.
“…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mím môi đứng
thẳng lên, đôi mắt u ám sâu xa nhìn Y Nhân. Nàng là người con gái đầu
tiên hắn có cảm tình, không chỉ bởi vì nàng đã cứu hắn, mà còn bởi khí
chất cao ngạo của nàng! Nhưng hiện tại còn có Lâm Y Y, mặc dù không yêu
thích nàng, nhưng hắn cũng không thể lấy Y Nhân. Hắn lần này tới, chỉ
muốn nói rõ với nàng, hy vọng nàng có thể chờ hắn, đồng thời cho Lâm Y Y biết đến sự tồn tại của Y Nhân, để nàng có ý lùi bước, một mũi tên
trúng hai con chim. Chỉ là mọi chuyện không thuận lợi như hắn nghĩ! Hắn
thật không ngờ Lăng Tây Nhi tuy đã trải qua chuyện kinh khủng ngày hôm
qua, vẫn còn có năng lực phản kháng! Chẳng lẽ nàng không suy nghĩ giống
người bình thường, không theo quy luật sao?
“ Y nhân ta định lấy ngươi làm vợ!” Hắn mở miệng, lời phía sau còn
chưa nói hết, đã nhận được một trận cười nhạt của Y Nhân, nàng lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, vẻ kiêu ngạo hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn,
không giống sự ôn nhu và đoan trang vừa rồi.
“Ngươi Sao?”
“ Đúng, ta biết lúc ngươi đang tức giận nói ra chuyện này sợ rằng…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên kiên nhẫn mở miệng.
“ Nam Cung Ngọc, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?” Nàng xua xua đôi tay nhỏ bé cắt ngang lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ngươi cứ hỏi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói thật thân phận của
mình, tiếp tục lấy thân phận Nam Cung Ngọc, một thương nhân bình thường, không có gia sản vạn lượng, càng không có gia thế hiển hách!
“Tổ tiên ngươi có người làm quan không?” Nàng chậm rãi mở miệng, vẻ mặt thản nhiên hỏi.
“Không có!” Không phải quan, mà là Hoàng Đế.
“Ngay cả quan cũng chưa từng làm, thì sao có thể sánh được với vương gia?” Nàng cười lạnh mang đầy vẻ châm chọc.
“Vương gia? Ngươi chưa từng gặp Đoan Tuấn vương gia, làm sao biết ta
không bằng hắn?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướn mày, ánh mắt bình tĩnh đến
dọa người.
“Nam Cung công tử, Y Nhân ta đã từng chịu khổ, nơi muốn hướng tới
chính là nhà giàu sang quyền thế, sẽ không khuất phục gả cho một nhà tầm thường, kể cả Đoan Tuấn vương gia đã thành thân, ta cũng cam tâm làm
tiểu thiếp, cho nên, ngươi hiểu chưa Nam Cung công tử? Ngay cả khi ngươi có gia tài vạn lượng, ta cũng không để mắt, huống chi ngươi không có!” Nàng sớm đã tìm hiểu rõ ràng Giang Nam Nam Cung chỉ là con vợ lẽ, người luôn tự cho mình có vài phần nhan sắc như nàng sao lại có thể bằng lòng gả cho hắn.
Đoan tuấn Mạc Nhiên hạ dần đôi mắt, cười lạnh: “Ngươi cần gì phải nói trắng ra như vậy?”
“Ta vốn không nghĩ sẽ bỏ mặt nạ nhanh như vậy, nhưng ta không hy vọng ngươi tiếp tục quấy rầy ta, cứu ngươi chỉ là nhất thời quá nhân từ,
đơn giản như cứu một con mèo nhỏ, ngươi cũng không cần đặt ở trong
tim!”. Nàng đừng dậy, nét mặt có vẻ không kiên nhẫn, người trẻ tuổi như
Nam Cung Ngọc xung quanh nàng cần là có, nàng cũng không sợ đắc tội một
hai n