
hông?"
"Anh tận lực thôi."
Mỗi lần anh thả lỏng làm đều phát ra âm thanh rất lớn, còn không tính âm
thanh ván giường và người gọi, mình nghe cũng thẹn thùng, nếu như bị
người ngoài nghe được, vậy không bằng tự tử thôi.
Nói tận lực chỉ là dụ dỗ cô, Giang Tiềm cũng không biết tại sao mỗi lần đều vội vã như
vậy, cứ như lần đầu tiên làm, thân thể và trái tim đều đặc biệt kích
động, cuồng loạn lợi hại.
"Nhiễm Nhiễm. . . . . . Thơm quá, anh hôn chỗ đó được không?"
"Đừng." Triệu Nhiễm Nhiễm dịu dàng nói, "Hôm nay anh lo cho anh là được rồi, đừng để ý em."
"Không được, đã nói sau khi về sẽ ngày ngày phục vụ em sung sướng mà."
"Anh không cần khách sáo thế, em không soi mói đâu."
"Nhưng anh không thể không hiếu khách."
Nói xong liền chui xuống dưới, lại bị Triệu Nhiễm Nhiễm kéo lên, "Em không
phải khách, anh cũng đừng. . . . Ai nha Giang Tiềm, sao anh chưa nói
tiếng nào đã đi vào."
"Anh không nhịn được." Ngồi chồm hỗm,
khiêng một chân của cô lên, đè ép một cái, sâu giống như là muốn khảm
hết tất cả của mình vào, "Nhiễm Nhiễm, vợ, anh rốt cuộc đợi đến ngày
này." Rốt cuộc đợi đến lúc có thể lấy cô về, ngày mai. . . . . . Không
đúng, chỉ mấy tiếng nữa là có thể lấy được quyển sổ đỏ tượng trưng cho
hạnh phúc rồi.
"Giang Tiềm, Giang Tiềm quá sâu, đau mà." Triệu
Nhiễm Nhiễm cắn môi đè nén tiếng rên rỉ và kêu đau, tận lực rộng mở thân thể tiếp nhận sự va chạm thô lỗ và gấp gáp của anh, cả người đều choáng váng.
Lúc Giang Tiềm dừng lại trời đã lờ mờ sáng rồi, anh thì
rất tinh thần, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm lại bị anh hại khổ, tốc độ đau
lưng thăng cấp, cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, còn vừa phải
đuổi anh đi nhanh lên.
. . . . . . . . . . . .
Giang Tiềm
bị đuổi trở về phòng, gối lên cánh tay của mình không hề buồn ngủ. Một
lát đi đăng ký hình như phải chụp hình, nên mặc quần áo gì đây? Vẫn là
quân trang đi, vợ nói anh đồ thường không có chính chắn. Ai nha, mặt đen vậy thật không ăn ảnh, biết sớm vậy, nói gì cũng không thể chui ra nắng phơi mãi.
Giang Tiềm suy nghĩ lung tung, lại ngủ không yên, anh
chỉ quan tâm chuyện đăng ký, hôn lễ thế nào cũng không đáng kể, có bằng
chứng mới hợp pháp, có bằng chứng Triệu Nhiễm Nhiễm mới chính thức thuộc về anh. Híp một lát, nghe được lầu dưới vang động, lập tức lên tinh
thần, dù thế nào cũng không ngủ được. Dù sao cũng đến thời gian tập thể
dục buổi sáng, nên rời giường, thuận tiện đi ra ngoài mua chút ít đồ ăn
sáng địa phương cho Triệu Nhiễm Nhiễm.
Giang Nhất Vũ thấy Giang
Tiềm không có ngủ nướng, dậy thật sớm ở trong sân luyện bài tập buổi
sáng, khó được hớn hở một phen. Con trai từ biết đi đường liền bắt đầu
bị ông bức luyện võ, khi đó Giang Tiềm đáng yêu hơn hiện tại nhiều, biết khóc biết nói lời dịu dàng, nhưng dù cũng bị đánh không ít. Trưởng
thành rồi, tính khí cũng thay đổi, lão cha vừa hô con trai liền ngạnh
cổ, Giang Nhất Vũ càng đánh, Giang Tiềm càng cưỡng, hai người ở chung
thì trong nhà không có an bình, Tôn Kính Hồng ở chính giữa bị tức không
ít, cho đến khi Giang Tiềm rời đi làm lính. Hai cha con này cũng không
phải có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là quen thế rồi, không mềm xuống được.
Giang Nhất Vũ kthấy con trai luyện càng ngày càng có hình dáng, mạnh hơn mình năm đó không ít, trong lòng cũng ngứa ngáy muốn cùng khoa tay múa chân
hai cái, lập tức liền ho một tiếng, nhưng không chờ Giang Tiềm quay đầu
lại, Tôn Kính Hồng nghe tiếng liền trực tiếp đi ra, chết trừng mắt liếc
ông một cái.
Giang Nhất Vũ liền xẹp xuống, nghĩ năm đó Giang Tiềm đi làm lính, ông không thoát được quan hệ, phương diện này ông có lỗi,
nên không chống đối bà xã được. Tỏ vẻ không thú vị, liền sờ mũi lắc lư
đi mất.
Tôn Kính Hồng thấy ông đi, liền nói với Giang Tiềm, "Chớ
kêu Nhiễm Nhiễm, để cho con bé ngủ thêm một hồi, ngày hôm qua mệt mỏi cả ngày."
Giang Tiềm nói thầm chỉ một ngày, là một ngày một đêm.
"Biết, một lát con ra ngoài mua cho cô ấy mấy cái bánh đậu dính."
Tôn Kính Hồng giương cằm về phía Giang Nhất Vũ rời đi, "Còn cần con à? Vậy cũng như không."
. . . . . . . . . . . .
Triệu Nhiễm Nhiễm cài đặt di động báo thức vào lúc bảy giờ, tiếng chuông vừa
vang lên, cô liền mạnh bò dậy, nhắm hai mắt dùng nước lạnh làm ướt mặt,
dầu gì cũng có chút tinh thần. Cô cho là mình dậy không coi là muộn,
nhưng lúc xuống lầu thấy Tôn Kính Hồng đã bày bữa ăn sáng xong, cô liền
thấy ngại, bước nhanh xuống lâu, muốn giúp việc. Cô thật chưa kêu mẹ ra
miệng được, suy nghĩ một lát, liền gọi là cô. "Cô, để cháu giúp ngài
nhé."
"Không cần không cần, mau đi ăn cơm." Tôn Kính Hồng cũng
không nhìn cô, chỉ lo làm việc của mình, "Một lát các con phải đi đăng
ký, thừa dịp mặt trời chưa lên cao, mau đi làm cho xong."
Giang Tiềm cũng kêu cô, trực tiếp kéo qua đặt tại trên ghế. "Nhiễm Nhiễm mau ăn cơm, mau một chút, anh vội muốn chết."
"Anh gấp cái gì?"
"Đăng ký chứ sao, hợp pháp mà, sẽ không ai trông nom nữa."
Triệu Nhiễm Nhiễm và Tôn Kính Hồng đều dở khóc dở cười, chưa đăng ký anh cũng đâu kiêng dè gì. Lúc này Giang Nhất Vũ cũng trở về tới, ném thứ trong