
tay lên bàn, một câu chưa nói, liền xoay người đi rửa tay. Giang Tiềm mở ra, lấy một cái bánh đậu dính n1ong hổi bên trong ra, tự mình đút cô,
"Mau ăn cái này, ăn rất ngon đấy."
Nhỏ, tròn, vàng, bên trong còn có đậu đỏ, cắn một cái ngọt ngọt mềm mềm, thật đúng là ăn rất ngon. "Đây là gì?"
"Bánh đậu dính đó." Giang Tiềm nói.
"Là bánh đậu dính à." Càng ăn càng thấy ngon, Triệu Nhiễm Nhiễm ăn một cái
còn muốn ăn tiếp, "Em chưa từng ăn, sao bên chỗ em không có món này?"
"Nhất định là có, chỉ là không ăn được chánh tông thế này, đây là cửa hiệu
lâu đời trong phố chúng ta, có một không hai." Giang Tiềm giải thích,
"Nhà em gần vùng biển, không lạnh lắm, nhà anh thì ở Đông Bắc, mùa đông
ra cửa có thể chết rét người, ngáp một cái cũng có thể đông lạnh cằm,
bánh đậu này chính là dùng để "dán" cằm lại (tức là dính dính miệng sẽ
làm miệng khép lại ý)."
Triệu Nhiễm Nhiễm bị lời nói ý vị tuyệt
vời của anh chọc cười, "Thiệt hay giả? Thì ra vật này quý thế à, mẹ em
khẳng định thích ăn, bà thích ăn món gì dính dính nhất."
Giang Tiềm nhướng mày lên, "Vậy còn không dễ, anh biết làm, đợi có rãnh anh tự mình làm cho mẹ ăn."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười đến nghẹn, lời này cô tin, Giang Tiềm ở nhà cô chịu
khó lắm, thật là khác với lúc ở nhà anh, cái gì cũng để mẹ anh làm, cứ
như là đại gia. Tôn Kính Hồng thu thập xong phòng bếp, cầm quả dưa chuột vừa gặm vừa đi
tới, đặt một dĩa dưa muối lớn lên trên bàn, ngồi xuống liền vừa húp canh vừa nói, "Mẹ nghĩ rồi, các con mua nhà cũng được, nhưng đừng để sui gia trả tiền cọc, cũng đừng dùng công quỹ của Nhiễm Nhiễm, bên chúng ta
trực tiếp mua là xong, đỡ khỏi mỗi tháng phải trả góp."
Giang
Tiềm nhìn mẹ anh một cái, không nói gì. Mẹ anh anh hiểu, thật tâm đối
đãi Triệu Nhiễm Nhiễm, nhưng có thể là làm người làm ăn lâu năm nên đã
nuôi ra thói quen chuyện gì cũng chừa đường lui, không chịu lỗ chút nào.
"Mẹ, như vậy không tốt đâu, tiền lương của con và Nhiễm Nhiễm cũng đủ mà, ba mẹ dư dả thì cứ giữ mà dùng, chúng con không thể ăn bám, em nói phải
không Nhiễm Nhiễm?"
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu mạnh, "Đúng đúng, sao có thể cái gì đều dựa vào người lớn, em nghe anh."
"Chuyện này cứ quyết định như vậy." Tôn Kính Hồng nhìn Giang Tiềm một cái, "Nhà ba mẹ mua, công quỹ của Nhiễm Nhiễm có thể giữ lại, đến tương lai có cơ hội các con đi ra ngoài du lịch tiêu xài."
Giang Tiềm còn muốn
nói điều gì, nhưng bị anh mẹ trừng mắt liếc. Vợ anh còn đang vui vẻ ăn
bánh nhân đậu dính, không hề phát giác chút gió nổi mây phun, Nhiễm
Nhiễm là một cô ngốc không để ý, nhưng cha mẹ vợ anh lại khôn khéo, có
thể không cảm thấy mẹ anh nhỏ mọn sao?
Dĩ nhiên đoạn nhạc đệm này cũng không thể ảnh hưởng tâm trạng tốt của Giang Tiềm, vừa qua khỏi tám giờ, anh và Triệu Nhiễm Nhiễm liền thu thập xong, rồi đi đến cục dân
chánh.
Triệu Nhiễm Nhiễm ngay từ lúc ở thành phố S đã hoàn tất
hết các thủ tục cần thiết, trên đường chưa từng xuất hiện tình trạng gì, chỉ là chụp hình Giang Tiềm hơi khẩn trương, cứ rối rắm có nên cười hay không. Cười? Có lộ vẻ lỗ mãng không? Không cười? Nhưng miệng lại không
ngậm được! Triệu Nhiễm Nhiễm cười anh kiểu cách, chàng trai chụp hình
cũng trêu ghẹo, "Người anh em, tự nhiên một chút là được, chớ mừng rỡ,
lộ răng không đoan trang."
Cuối cùng tấm hình vừa ra tới, hiệu
quả lại vô cùng tốt, Triệu Nhiễm Nhiễm khẽ mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền
nhỏ, Giang Tiềm. . . . . . trên mặt Giang Tiềm không có nụ cười, trong
đôi mắt lại đều là nụ cười, trên hai khuôn mặtđều là vô hạn ước ao và
hạnh phúc dành cho cuộc sống hôn nhân tương lai. Sau đó, nhân viên làm
việc hỏi mấy câu đơn giản rồi đóng dấu là xong việc, Giang Tiềm cầm hai
cuốn sổ đỏ, cho đến khi đi ra cục dân chính vẫn có cảm giác không chân
thật.
"Vợ em véo anh một cái đi."
Triệu Nhiễm Nhiễm vui
mừng không đứng lên được, người đàn ông này, là người kiên cường bò ra
từ trong chiến trường súng đạn khói lửa, lại cũng sẽ có lúc tay chân
cứng ngắc. Triệu Nhiễm Nhiễm thật sự véo anh một cái, "Mau tỉnh lại."
"Xong rồi xong rồi, thật không đau, thật là nằm mơ à?"
"Anh cứ nói đi? Có phải anh hối hận? Nên lấy việc nằm mơ để ngụy trang."
Một giây kế tiếp, Giang Tiềm liền bé cô lên, quay mấy vòng ở tại chỗ.
"Anh mau thả em xuống, người ta thấy bây giờ."
"Cuối cùng cũng cưới em về rồi, thật đúng là không dễ dàng!" Giang Tiềm phát
ra cảm khái từ nội tâm, "Đúng rồi, còn quên một chuyện." Nói xong muốn
bế Triệu Nhiễm Nhiễm ra bắt xe taxi.
"Anh thả em xuống trước, chuyện gì thế?"
"Mua cái nhẫn khóa em lại chứ sao!" Giang Tiềm nắm ngón tay của cô xoa xoa,
"Về sau phải chiếm đoạt căn cứ địa vững vàng, ai dám nhìn em nữa, anh sẽ đánh hắn ta."
"Anh thiệt là, chút chuyện như vậy anh cũng chưa làm xong."
Một nhẫn lớn một nhẫn nhỏ, kiểu dáng đơn giản, giá tiền lại không rẻ, Giang Tiềm cảm thấy tạm được, nên trịnh trọng đẩy chiếc nhẫn từ đầu ngón tay
Triệu Nhiễm Nhiễm vào trong ngón tay, nhìn đôi tay trắng nõn mảnh khảnh
mà vui vẻ.
"Vợ, sao tay em đẹp thế? Vừa mảnh khảnh, vừa mềm mại."
Triệu Nhiễm Nhiễm phì cười, "Lúc