
quyết một chuyện chán ốm, trong lòng thoải mái vô cùng, hăng hái đầy tràn, quấn Triệu Nhiễm Nhiễm không thả, ý đẹp nói là cho đổ mồ hôi. Triệu Nhiễm Nhiễm bị ăn hai lần liền bắt đầu giả
bộ bệnh, lúc này mới tránh được một kiếp.
. . . . . . . . . . . .
Hôn lễ của Tưởng Thị Phi đã cử hành ở nhà, nên lần này an bài mấy bàn ở
trong một nhà hàng không lớn để mời mấy chiến hữu. Lúc Giang Tiềm và
Triệu Nhiễm Nhiễm đến, hai vị cô dâu chú rể đang đứng ở trước cửa lớn
đón khách, Tưởng Thị Phi mặc quân trang lộ vẻ thành thục rất nhiều, cô
dâu thì trang điểm tinh xảo, rất đẹp, nhìn rất quen mắt, nhìn quen mắt
đến Triệu Nhiễm Nhiễm trừng lớn đôi mắt.
Cô vội vàng nghiêng đầu nhìn Giang Tiềm, động tác lớn có chút đột nhiên, Giang Tiềm liền lộ ánh mắt hỏi thăm, "Thế nào?"
Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn anh một lát, cố gắng từ trong tìm ra cảm xúc khác,
nhưng chỉ thấy mặt anh mờ mịt. Đầu chuyển chậm thật không phải việc tốt, cô vậy mà lại khó chịu giùm Giang Tiềm, không trách được, thì ra là như vậy. . . . . .
Triệu Nhiễm Nhiễm cầm tay Giang Tiềm thật chặt,
là tuyên cáo càng thêm tuyên chiến, đi ngang qua bên cạnh cô dâu thì
ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như một con gà mái kiêu ngạo.
Tưởng Thị Phi thấy hai người thì nụ cười trên mặt gia tăng, vỗ vỗ quyền với Giang Tiềm, "Cố gắng lên, sau đó sẽ đến lượt anh."
Sau khi hai người đi vào, Vương Đan vỗ vỗ bả vai không hề dính bụi của
Tưởng Thị Phi, ngón tay lưu luyến ở trên ngôi sao, trong tươi cười đều
là thỏa mãn. Tưởng Thị Phi nhìn trong lòng toát ra khí lạnh, đây chính
là người bên cạnh anh, cứ nghĩ dù không có kích tình nhưng tình cảm vợ
chồng cũng đủ sống cả đời, vậy mà cũng không được. Cô không hề quan tâm
con người và trái tim anh, cô chỉ để ý có một người chồng tốt khiến cô
nở mày nở mặt.
"Thế nào?" Vương Đan nghiêng đầu nhìn anh.
Tưởng Thị Phi lắc đầu một cái, "Không có gì!"
Vương Đan bỏ qua vẻ tuyệt vọng trong mắt của anh, vẫn cười nhạt mà nói, "Da
và dáng người của bạn gái liên trưởng tám không tệ, dung mạo thì hơi
bình thường."
Vương Đan xinh đẹp nhưng không yêu kiều, ngũ quan
rất đẹp, nhưng phong cách cũng không như thế nào, hoàn toàn không có
cách nào nhìn một lần liền bị hấp dẫn. Cô là một người ở thị trấn trong
huyện, trong nhà trồng trọt, hàng năm buôn bán thức ăn, có thể là do
thường giúp người nhà làm việc, nên làn da ửng đỏ khỏe mạnh. Mười năm
trước cha mẹ lần lượt qua đời, cô liền mở một tiệm cắt tóc nhỏ nhờ vào
sự giúp đỡ của vợ doanh trưởng số hai, khi đó cô cũng chỉ mười bảy mười
tám tuổi, cô của cô lại ngày ngày ở bên tai cô báo cho, "Nhất định phải
tìm cán bộ ở trong bộ đội, chuyển nghề trở về địa phương rồi cũng có thể ăn lương, nếu không với điều kiện của cô thì chỉ có thể tìm người khuân vác, cả đời làm cho người ta xem thường."
Cô có thể tìm tới
Tưởng Thị Phi, cảm thấy nhất định là đốt nhang mấy đời, cho nên cẩn thận hầu hạ anh như lão phật gia. Nhưng càng là như thế này, Tưởng Thị Phi
càng thấy không thoải mái, trong lòng không thoải mái, cả người không
thoải mái, cảm thấy tất cả đều giả. Anh chỉ muốn một người vợ bình
thường, làm nũng, gây gỗ với anh, lúc mất hứng thì phát cáu, anh không
quan tâm vợ của mình có công việc tốt và nhiều của cải không, chỉ hy
vọng lúc hai người ở chung có thể hoàn toàn buông lỏng, không muốn không được tự nhiên giống như khách, nhưng như vậy cũng là hy vọng xa vời,
thái độ của Vương Đan đối với anh, cho tới nay đều có chút ý lấy lòng ở
bên trong.
"Vừa nhìn chính là cô gái được cha mẹ nuông chiều." Vương Đan hất cằm về phía trong nhà hàng.
Tưởng Thị Phi mê mang một lát mới phục hồi tinh thần lại, không rõ ý vị cười
cười, "Không phải một cô gái tính toán nhiều, nhất định là lớn lên trong hoàn cảnh giáo dục tốt, đây là may mắn của Giang Tiềm."
Thấy cứng đờ, Tưởng Thị Phi lạnh nhạt, "Vào đi thôi, mọi người đến đông đủ rồi." Giang Tiềm kéo tay Triệu Nhiễm Nhiễm đi vào đại sảnh thì tất cả âm thanh trong nháy mắt dừng lại, mặc kệ là người từng gặp hay chưa từng gặp
Triệu Nhiễm Nhiễm đều đưa ánh mắt đến trên người cô gái mảnh mai yếu
đuối đó.
Nếu như không xem mặt, hai người này đứng chung thật
xứng đôi, nhưng vừa nhìn mặt, một đen một trắng, một côn đồ một phong
cách mỹ nữ, trong nháy mắt liền khiến Giang Tiềm có vẻ tệ hơn nhiều.
"Nhìn đâu vậy?" Giang Tiềm hô lên, đoàn người liền ‘ ô ngao ’ ồn ào lên, nếu
không phải cách bàn có lãnh đạo, không chừng liền chồng chất đè Giang
Tiềm xuống rồi.
Triệu Nhiễm Nhiễm hơi bị mấy con sói khoác áo
xanh này hù sợ, nên tránh sau lưng Giang Tiềm. Giang Tiềm đá liên trưởng bảy và liên trưởng chín sang một bên, rồi tìm hai cái ghế ngồi xuống.
"Vợ tôi, về sau gọi chị dâu, nghe được không?"
Giang Tiềm không
hiểu cái gì là dáng vẻ lãnh đạo, từ trước đến giờ luôn hoà mình với
người bên dưới, nói xong những lời này, lập tức có mấy trung đội trưởng
tuổi trẻ cố ý đùa, bèn đứng thẳng hành lễ, "Chào chị dâu."
Khăn
giấy trong tay Triệu Nhiễm Nhiễm ‘xoạch’ rớt xuống đất, không biết đáp
lại thế nào mới tốt. Giang Tiềm cho bọn họ ngồi xuống, còn thu