
ận tiện
trợn mắt nhìn mấy lần, dọa vợ sợ thì ai cũng không đền nổi. Quay đầu
trấn an Triệu Nhiễm Nhiễm, "Không cần để ý bọn họ."
Rốt cuộc là
có thân phận, gây nữa cũng không quá mức, với lại còn có người lãnh đạo ở đây, doanh trưởng số ba luôn bao che cấp dưới, Giang Tiềm là lính của
anh ta, tìm được cô gái tốt không dễ dàng, sao có thể để cho vợ anh chịu khi dễ, với lại da mặt con gái vốn mỏng, cho nên doanh trưởng số ba lập tức hô một tiếng, "Tất cả đều đàng hoàng một chút cho tôi."
Anh
vốn có ý tốt, bất đắc dĩ lại ở chung với đám đàn ông quen rồi, âm thanh
quá lớn, lập tức dọa Triệu Nhiễm Nhiễm sợ, len lén lôi kéo ống tay áo
Giang Tiềm, "Doanh trưởng các anh có phải thấy em phiền không?"
Giang Tiềm cười đến nghẹn, "Ừ, thấy em phiền, ai bảo em chia tay anh."
Triệu Nhiễm Nhiễm há miệng muốn phản bác, lại nghe anh nói, "Không cho phép
vô duyên vô cớ giận anh nữa, tức giận phải phát ngay mặt anh."
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, Giang Tiềm thấy cô như vậy nhịn cười không được, bàn tay cầm chặt hơn chút nữa.
Đang cười, sau lưng liền bị người ta vỗ một cái, Giang Tiềm phản xạ có điều kiện muốn đánh lại, bàn tay cũng nâng lên.
"Ai ~~~~ anh đánh anh đánh, nơi này nè" người tới duỗi mái tóc dài tới,
không nhanh không chậm nói, "Đàn ông mà đánh phụ nữ thì không phải đàn
ông."
Triệu Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn sơ, sau đó, liền thấy một
cô gái mập nhỏ, sau lưng còn có Đặng Vĩnh Đào. Đặng Vĩnh Đào thấy cô
nhìn mình, đặc biệt chột dạ đặc biệt mất tự nhiên cười cười, "Em dâu, ở
đây à."
Không đợi nói chuyện, Giang Tiềm đã không vui, "Ai nha, anh còn dám đến gần tôi nữa, muốn bị đánh phải không?"
Đặng Vĩnh Đào liếc mắt xem thường, nếu không phải vợ đòi tới đây tham gia
náo nhiệt, đánh chết anh cũng không dám va vào trên họng súng!
"Em là đối tượng của Giang Tiềm - Triệu Nhiễm Nhiễm à." vợ Đặng Vĩnh Đào
tên Xa Viên, vóc dáng không cao, hơi mũm mĩm, con người cũng ngây ngốc
đáng yêu. "Đào Tử nhà tôi nói em còn ngốc hơn tôi, xem ra quả thật như
thế!"
Đặng Vĩnh Đào lập tức muốn kéo cô qua đánh mấy cái.
Xa Viên tự quen thuộc ngồi ở bên cạnh Triệu Nhiễm Nhiễm, đoạt tay cô từ
trong tay Giang Tiềm cầm lấy, nhỏ giọng hỏi, "Em đẹp vậy, sao lại thích
tên đầu gấu kia?"
Triệu Nhiễm Nhiễm bẹt bẹt miệng, "Giang Tiềm thật tốt nha!"
Xa Viên nhìn nhìn cô, "Đào Tử nhà tôi tốt hơn."
Triệu Nhiễm Nhiễm, "Giang Tiềm nhà tôi tốt."
Xa Viên dễ quen thuộc, Triệu Nhiễm Nhiễm thì dễ dàng bị bắt cóc, trong
chốc lát hai người liền lên đấu khẩu rồi, khiến Giang Tiềm cùng Đặng
Vĩnh Đào nhìn toát ra mồ hôi.
Nửa giờ sau. . . . . .
"Nhiễm Nhiễm em không biết, cô dâu hôm nay đặc biệt không khiến người ta
thích, mắt cứ nhìn chằm chằm đàn ông, tôi thật muốn trùm bao ni lông lên đầu Đào Tử."
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu tán thành, "Là rất đáng ghét ."
"Em biết cô ta?"
"Không không không, tôi chưa nói gì cả." Triệu Nhiễm Nhiễm liền vội vàng lắc
đầu, "Chỉ. . . . . Chỉ là ấn tượng đầu tiên thôi. Ai, hai ta đừng nói
xấu sau lưng người ta."
Xa Viên thần bí nhướng đuôi lông mày lên, "Tôi thì sao, ấn tượng đầu tiên của em dành cho tôi như thế nào?"
Xa Viên có mũi nhỏ mắt nhỏ miệng cũng nhỏ, mập thì mập nhưng mũm mĩm, da
thật đẹp, trắng trẻo hồng hào, Triệu Nhiễm Nhiễm kìm nén dữ lắm mới
không có véo mặt cô.
"Dĩ nhiên thích chị rồi, chị thật đáng yêu nha."
Xa Viên vui vẻ cười, vô liêm sỉ, "Người Trung Quốc đều nói như vậy. Ai,
chồng tôi thật có dự kiến trước, anh ấy sớm nói hai ta có thể chơi
chung, xem đi, quả thế. Em nói thật với tôi nào, chồng tôi lừa dối em,
em có đau lòng lắm không, có giận anh ấy không?"
"Lừa dối cái
gì?" Triệu Nhiễm Nhiễm đã sớm quên chuyện này, "A, chuyện nói Giang Tiềm ngã bệnh à, ai nha tôi không có tức giận, nếu không cũng muốn tới đây
thăm anh ấy, anh ấy không có ngã bệnh thật tôi rất cao hứng đấy."
"Cũng biết em không phải là người hẹp hòi, tôi ghét nhất động phụ nữ một chút là tức giận."
Lúc này Giang Tiềm chen vào nói, "Ai mụ béo, cô ấy không tức giận nhưng tôi tức giận, giày vó khiến vợ tôi bệnh luôn đó."
"Kêu ai mụ béo hả, đồ gấu mù."
"Em là mụ béo, qua một bên, chớ dạy hư vợ tôi." Giang Tiềm kéo tay Triệu
Nhiễm Nhiễm trở về, trong nháy mắt lại bị Xa Viên đoạt lại.
Xa
Viên trừng mắt nhìn anh, xoay mặt liền cười híp mắt hướng về phía Triệu
Nhiễm Nhiễm, còn nhõng nhẻo lắc lắc tay của cô, "Nhiễm Nhiễm Nhiễm
Nhiễm, em xem anh ấy nói xấu tôi, tôi chỉ hơi mập thôi mà, dáng em thật
đẹp đó, em làm sao có thể gầy vậy, gầy thế mà da vẫn còn đẹp."
"Việc này phải hỏi mẹ tôi nha." Triệu Nhiễm Nhiễm lộ vẻ mặt vô tội, "Da chị cũng đẹp mà, giống như đứa trẻ ba tuổi."
"Nhưng tôi mập." Tiếp tục lôi kéo tay của cô lắc lắc, "Tôi cũng không phải chưa từng giảm mập. . . . . ."
"Em thế mà cũng gọi là giảm cân?" Lần này là Đặng Vĩnh Đào chen vào nói,
"Vừa uống thuốc giảm cân, vừa cầm móng heo ăn, em có thể giảm xuống,
Dương quý phi cũng có thể giảm xuống."
"Ông xã anh cũng nói xấu
em hả." Nói xong uất ức nâng gương mặt, Triệu Nhiễm Nhiễm dính vào bên
tai cô nói, "Anh nói em là Dương qu