ian
cho việc khác, mấy ngày kế tiếp lại không ngừng họp hành thương thảo,
cũng chả dư ra được một chút thời gian rảnh rỗi.
Mọi người đều biết, họp phụ huynh kiểu gì cũng phải mất cả một buổi sáng, thậm chí có khi còn lấn sang cả buổi chiều nữa.
“Baba thật sự không thể đi sao?” Bạch Nhạc Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Hí hí, con gái ngoan, con nhất định là sẽ ủng hộ công việc của ba đúng
không, họp phụ huynh thì cũng có thể để cho tiểu Cạnh. . .” Thanh âm của cha Bạch càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng là biến mất trong sự trầm mặc của cô con gái, ông chột dạ lau mồ hôi: “Ha. .ha ha. . Để cho tiểu Cạnh đi không được sao? Đều là người nhà, người nhà. . .”
Bạch Nhạc Ninh thất vọng sụp vai: “Vâng.”
Bạc Cạnh liếc cha Bạch một cái, kiểu này là muốn đẩy trách nhiệm cho anh đây mà.
Công ty nhiều việc bận rộn cũng không phải là cái cớ, từ trước tới giờ cha
Bạch luôn nuông chiều yêu thương con gái, bây giờ có người thay thế ông
rồi, ông có thể an tâm dấn thân vào sự nghiệp, anh thật sự không biết là nên cám ơn cha Bạch vì đã tin tưởng mình hay là nên lấy oán trả ơn, bỏ
cô bé chạy lấy người nữa.
Thật ra Bạc Cạnh đã sớm biết gần đây
cha Bạch đang bận giải quyết hợp đồng sáp nhập trong công ty cho nên
không có cách nào đi họp phụ huynh, thế nên anh đã chờ cha Bạch giao lại trách nhiệm này cho mình.
Vì vậy buổi sáng hôm sau, khi Bạc Cạnh nắm tay Bạch Nhạc Ninh tới trường, chậm rãi bước vào cổng trường tiểu
học Giai Duyệt thì tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Ở trường học, Bạch Nhạc Ninh nổi tiếng là xinh đẹp, gia cảnh tốt, tướng
mạo tốt, nhân duyên cũng tốt, cho nên có rất nhiều bạn học nhận ra cô,
mà Bạc Cạnh tuấn tú mang chút ngây ngô của thiếu niên xen lẫn một chút
gì đó thành thục của người đàn ông khiến cả người anh toát ra một loại
khí chất đặc biệt, mọi người bỗng dưng bàn tán xôn xao, từ thấp đến cao, cho dù là nam hay nữ đều bắt đầu âm thầm đoán xem anh có phải là anh
trai của Bạch Nhạc Ninh hay không, ngay cả một số bậc phụ huynh học sinh cũng bị kinh động, ánh mắt lại vô tình hay cố ý xẹt ngang qua đây.
Đối với ánh mắt của mọi người, Bạc Cạnh cũng lịch sự đón nhận, thái độ vẫn
vô cùng nhàn nhã khiến cho đám trẻ và mấy người phụ huynh cảm thấy lúng
túng, rối rít quay đầu lại, không dám nhìn theo bọn họ nữa.
Suốt
cả đường đi, Bạch Nhạc Ninh hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý,
trong lòng như nở hoa, cô không khỏi lắc lắc cánh tay của Bạc Cạnh, cười hì hì nói: “Anh Bạc, nhiều người đang nhìn chúng ta kìa!” Trong giọng
nói chất đầy sự kiêu ngạo và tự hào, giống như cái người đang bị nhìn
như động vật quý hiếm đó không phải là Bạc Cạnh mà là cô mới đúng.
Bạc Cạnh cúi đầu cười khẽ, vươn ngón tay nựng nựng má hồng của cô: “Không buồn vì thành tích của mình nữa sao?”
Bạch Nhạc Ninh le lưỡi: “Có anh Bạc giúp em rồi, em còn lo gì nữa?”
Hai người nói chuyện một hồi thì cũng đã đi đến lớp của Bạch Nhạc Ninh.
“Tiểu Ý Ý!” Bạch Nhạc Ninh vẫy tay với một cô bé ở trong lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm đang đứng trước cửa nói chuyện với một vị phụ huynh, bên cạnh có một cô bé mặc đồng phục học sinh, chính là Trần Hiểu Ý, bạn tốt trong lớp của Bạch Nhạc Ninh, bởi vì không biết phải làm gì nên lúc
này, cô bé đang nhàm chán nghịch bím tóc của mình.
Nghe thấy Bạch Nhạc Ninh gọi, ánh mắt của Trần Hiểu Ý bỗng lộ ra vẻ hưng phấn: “Tiểu
Ninh Ninh, cậu tới rồi!” Lại nhìn đến người đang nắm tay Bạch Nhạc Ninh, vừa trông thấy Bạc Cạnh, cô bé há to miệng, khoa trương kêu lên: “Oa,
tiểu Ninh Ninh, đây là anh cậu sao?”
Cô hét to dọa giáo viên chủ
nhiệm giật mình, quay đầu lại lại thấy một thiếu niên tuấn tú, vóc dáng
cao gầy có chút mỏng manh đang gật đầu chào mình.
Khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười nhẹ nhàng, còn cả đôi mắt xinh đẹp kia nữa. . . .
Giáo viên chủ nhiệm gần như si mê.
Bạch Nhạc Ninh lại không vui, cô bé hệt như một nữ thổ phỉ, mạnh mẽ ôm chặt
lấy cánh tay của Bạc Cạnh, dùng sức trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào
cô giáo mà bình thường mình yêu thích nhất, cô sợ anh Bạc ‘của mình’ sẽ
bị người ta cướp mất.
Cho đến khi có người ho nhẹ một tiếng thì
cô giáo mới hốt hoảng bối rối, nhớ ra mình nên nói gì đó: “À, xin hỏi
cậu là. . .” Còn trẻ như vậy, chắc là anh trai của học sinh mình rồi.
Bạch Nhạc Ninh tuy lùn nhưng suy nghĩ không thấp, cô cố gắng hạ giọng, tiếp
lời của chủ nhiệm: “Cô giáo chỉ lo nhìn anh Bạc, căn bản là không phát
hiện ra em.”
Trần Hiểu Ý ngoác miệng cười lớn.
Bạc Cạnh
cũng nén cười đến mức không thể nén hơn được nữa, nhưng lại không thể
không cho vị giáo viên chủ nhiệm nào đó mặt mũi, nên anh không thể làm
gì khác hơn là gõ nhẹ lên trán Bạch Nhạc Ninh, ngược lại lại cười cười
xin lỗi: “Ngại quá, ba của Ninh Ninh có việc, không có thời gian nên tôi thay mặt phụ huynh của Ninh Ninh tới đây để họp phụ huynh cho cô bé!”
Anh nói một cách ngắn gọn nhưng đồng thời cũng vô cùng rõ ràng, dù thế nào
thì anh cũng không thừa nhận mình là anh ruột của Ninh Ninh, người ngoài nghĩ sao về quan hệ của anh và Ninh Ninh thì anh cũng mặc kệ, huống chi m
