
a con
gái nào mà mê muội yêu thằng cha này đúng là có vấn đề, hắn đúng là kẻ đàn bà
yếu đuối, gặp chuyện tình cảm trắc trở chưa gì đã chùn bước, may mà có một tiên
nữ giáng trần như mình tốt bụng giúp đỡ.
- Nhưng… Cao Lạc Thiên nhất định phải lấy Triệu Khả Vy !
Từng câu từng chữ rành mạch xuất phát từ chính miệng Lạc Thiên, anh chắc chắn
câu nói đó. Mở mắt, phủi lá rụng trên vai áo, đứng dậy đi ra khỏi ghế đá, anh
bước chân tới chỗ cô, vỗ vai và cho cô một ánh nhìn khó hiểu.
- Phải cho người đã làm hỏng chậu đỗ quyên của Lạc Thiên này một sự mất mát chứ
!? - Đi tới cửa anh ngoái lại một câu, nở một nụ cười.
- Tại sao hắn lại biết là mình ? Mất mát ? Mất cái gì ? - Khả Vy nhăn mặt nhìn
chậu đỗ quyên, cô chưa từng thấy hổ thẹn khi vô tình làm chết chúng.
Một làn gió thoảng qua cũng khiến hai má cô ửng hồng.
*
Thực tế thì Lạc Thiên đâu có biết ai đã làm hỏng chậu hoa, câu nói của anh nên
hiểu theo nghĩa bóng. Bởi lẽ nếu biết là cô, anh đã không dùng từ « người » một
cách kiêng nể. Đó chính là Cao Lạc Trương.
Chậu hoa đó tượng trưng cho người con gái đã đang ở trong trái tim anh. Cũng là
vô tình khi tối qua anh đến thư phòng lấy vài cuốn video cũ, vốn là những kỉ
niệm bên Nhược Lam, muốn xem lại để ôm miền kí ức. Anh dự định làm một clip
cuối cùng cho cô, chỉ là nói vài điều trước khi chấp nhận sự thật phũ phàng,
bật camera, sau đó Cao phu nhân gọi anh tới phòng bà hỏi chuyện có đi chụp ảnh
cưới không, và hỏi han các thứ. Mất bao nhiêu lâu khi quay lại, đoạn video đáng
lẽ là hỏng lại cho thấy một cuộc nói chuyện vô cùng hệ trọng. Ban đầu anh không
định xem lại chẳng may nhấp màn hình đến đoạn giữa, nghe thấy tiếng quản gia
Tôn và cha anh.
Đoạn video không quay được hình của hai người nhưng giọng nói không lẫn vàn đâu
được :
- Cậu Lạc Thiên đã biết quan hệ ruột thịt giữa tiểu thư Nhược Lam và ngài
rồi !
- Sớm muộn thì nó cũng phải biết thôi ! Quan trọng phu nhân ta không biết chứ ?
Còn Lạc Thiên, nó có giận ta không ? Dù thế nào vẫn phải tổ chức đám cưới giữa
nó với con bé kia !
- Phu nhân bà ấy vẫn chưa biết, còn cậu Lạc Thiên đương nhiên phận làm con sao
có thể giận ngài được. Nhưng nếu để phu nhân hay cậu chủ biết ngài vẫn còn giữ
liên lạc với bà Trịnh thì không được đâu ! Mà lỡ ông Trịnh biết tiểu thư Nhược
Lam không phải con đẻ của mình hẳn sẽ không để yên.
- Biết làm sao được ! Ta đa tình như thế đấy ! Thằng con Lạc Thiên cũng là thừa
hưởng cái gen này ! Việc nó không đến được với Nhược Lam quả là đáng tiếc nhưng
Nhược Lam và Lạc Trung mang tới cho ta cả một món lợi. Con bé rồi sẽ thừa hưởng
tài sản nhà họ Trịnh, Lạc Trung sẽ lên làm tổng giám đốc, rồi ta sẽ ép nó lấy
cháu gái bốn đời của ta, gia sản nhà họ Cao cũng dồn về tay nó, bố nó bảo chẳng
lẽ lại không nghe, cuối cùng là quyền thừa kế của Lạc Thiên, ắt phải về tay Lạc
Trương này ! Ha ha !
- Ngài đừng tính toán như thế được không, chẳng phải ngài đã có quá nhiều tài
sản rồi. Phu nhân đã quyết định, nếu cậu Lạc Thiên lấy Khả Vy sẽ toàn quyền sở
hữu công ty Trường Tồn.
- Nói gì vậy?
- Còn nếu không xảy ra cuộc hôn nhân đó tài sản lớn nhất mới được chia đều cho
cả Lạc Trung và Lạc Thiên !
- Không không, phải tổ chức đám cưới cho chúng ! Tại sao lại lấy cuộc hôn nhân
đó làm điều kiện ?
- Tất cả là vì ngài không chung thủy. Tôi đứng trên lập trường của cả phu nhân
và ngài, tôi biết bề ngoài ngài có quyền nhưng thực chất là phu nhân nắm giữ.
Lạc Trung và Lạc Thiên đều là con bà, cả cô Lạc Nhã nữa, nếu ngài có ý đồ tranh
giành tài sản thì bà sẽ chuyển toàn bộ cho ba người đó hoặc đem từ thiện, không
để lại cho ngài đâu. Phu nhân đã quá vị tha và nghĩ tới tổ ấm mới chấp nhận để
cậu Lạc Thiên phải lấy vợ vì ngài đó. Tôi không muốn nói lại chuyện này. Là một
quản gia nên tôi không có quyền được nói nhiều, nhưng việc lần này không thể
giúp ngài được !
- Quản gia ! Ông dám phản bội ta ư ?
- Tôi không phản bội, tôi vẫn còn nhớ ơn của ngài đã tạo điều kiện cho tôi được
làm việc tại ngôi nhà này nhưng phu nhân đối đãi với tôi rất tốt, cả gia đình họ
Cao đều tốt, tôi không muốn các người chia tài sản chỉ vì bất cứ lí do gì.
Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ giữ kín cho ông những việc cần thiết.
Lạc Thiên không ngờ cha mình lại xấu xa và tham lam tới thế. Nhà họ Cao chính
là họ ngoại của anh, Lạc Trương thực chất theo họ vợ nên đương nhiên không có
vinh hạnh sở hữu tài sản lớn. Anh và Lạc Trung là con trai ắt sẽ là người được
thụ hưởng. Theo lẽ thì Lạc Trung được phần lớn bởi anh ta là con trưởng. Lạc
Trung vốn là một người đàn ông chú trọng sự nghiệp, anh thành công ở tuổi còn
trẻ, tài sản do anh thừa kế hẳn sẽ bị cha đẻ chiếm dụng bởi anh là người cầu
tiến chứ không tham lam. Tài sản nhà họ Cao đâu chỉ bao gồm mỗi công ty Trường
Tồn, còn rất rất nhiều đất cát và các cổ phiếu ở sàn chứng khoán. Lạc Trương đã
đề cập đến việc ép hôn, chẳng lẽ ông muốn cả hai đứa con mình phải phục vụ cho
mục đích ích kỉ của ông.
việc Lạc Thiên kết hôn với Triệu Khả Vy là xuất phát từ ý của Cao phu nhân, về
con ngườ