XtGem Forum catalog
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324425

Bình chọn: 9.5.00/10/442 lượt.

ên.

Khả Vy nhìn Lạc Trung, đây chính là người cô đã hiểu nhầm ban đầu, cuối cùng

lại trở thành người mang cô tới một chân trời mới. Cảm xúc chợt vỡ òa, nếu cô

có cha chắc ông sẽ mỉm cười như anh lúc này, một nụ cười hiền từ tràn đầy cung

bậc.

Không gian yên lặng như đang nín thở chờ đợi giây phút thiêng liêng nhất của

đôi trai gái, phù dâu phù rể là hai bé trẻ con tinh nghịch, chúng rải hoa hồng

bạch khắp lối đi, gieo những mầm tình yêu tới mọi người. Đôi tay thon nhỏ của

Khả Vy run rẩy trên đôi bàn tay to lớn của Lạc Trung, anh ân cần trao cho Lạc

Thiên.

- Hức hức hức... - Khả Vy nghẹ trong tiếng nấc, nếu người bên cạnh thực sự là

một người thân ruột thịt của cô thì cô sẽ nói rằng mình chưa muốn lấy chồng

đâu, chưa muốn trải nghiệm cuộc sống hai người, không muốn một chút nào, cô

chưa muốn lớn.

- Bình tĩnh nào em! - Lạc Trung vỗ về cô dâu, đám cưới này do chính em trai anh

quyết định, anh tôn trọng quyết định của Lạc Thiên và sẽ ủng hộ.

Khả Vy rất muốn khóc nhưng biết mình không thể, kìm lại nơi trái tim, từ giờ cô

sẽ mang họ Cao thật rồi.

Khả Vy chần chừ biết bao nhiêu thì Lạc Thiên lại nóng lòng bằng từng ấy. Anh

không biết tại sao mình lại muốn đón nhận vô cùng, anh đã sẵn sàng chìa tay

mình dẫu biết chỉ vài tích tắc nữa thôi sẽ nằm trong tầm tay mà nôn nao không

yên. Ngay đến ánh mắt biết ơn của Khả Vy dành cho Lạc Trung mà anh cũng tỏ ra

đố kị. Chẳng lẽ Lạc Trung đẹp trai hơn chú rể được sao, làm gì có chàng trai

nào nổi bật hơn anh lúc này. Thế rồi đầu ngón tay cô chạm vào anh, xung thần

kinh nhạy bén truyền tới não bộ những tín hiệu hưng phấn. Khả Vy hướng tầm mắt

về phía anh, một cô dâu Khả Vy hiện lên trong đôi mắt đó.

- Con có đồng ý lấy cô dâu Triệu Khả Vy làm vợ không?

Vị cha sứ sau một hồi nói những lời hay ý đẹp điềm đạm hỏi Lạc Thiên.

- Con đồng ý!

- Con có đồng ý lấy chú rể Cao Lạc Thiên làm chồng không? - rồi ông đặt câu hỏi

nơi Khả Vy.

Khả Vy chưa trả lời, cô vẫn còn hoang mang, nghi vấn về cuộc sống mới. Họ để cô

và anh chung sống trong mười một tháng với một điều kiện, về phía anh đâu có

thương yêu cô, sống với nhau như thế có phải là ràng buộc tuổi thanh xuân. Cô

khẳng định mình chịu đựng được, còn anh liệu có không, anh có thể chấp nhận một

Khả Vy này.

Cả khán phòng có chút biến động, ai cũng đều biết được lấy chàng công tử họ Cao

còn trên cả tuyệt vời, anh ta có tài, có sắc, biết yêu chiều phụ nữ vậy còn gì

hơn, chính bởi người lưỡng lự là cô dâu đã khiến những người có mặt bất ngờ.

- Con đồng ý! - Rốt cuộc vẫn phải nói, Khả Vy không nhìn Lạc Thiên, thở dài như

chấp nhận những tháng ngày sắp tới.

- Ta tuyên bố từ nay Cao Lạc Thiên và Triệu Khả Vy, hai con đã trở thành vợ

chồng!

Một tràng vỗ tay cất lên, Trần Hùng đứng hẳn dậy khích lệ:

- Cô dâu chú rể hôn nhau đi!

Lần này không phải buổi tiệc hôm trước, cô đang mang một bộ trang phục vô cùng

diêm dúa không thể nhảy lên, anh và cô lại đã danh chính môn thuận quan hệ vợ

chồng việc này không có gì vô nghĩa, trái lại rất tình tứ. Tất cả bạn bè của

Lạc Thiên đều ồ lên theo, bức đôi tình nhân đến đường cùng.

Chàng thiếu gia Lạc Thiên nổi tiếng với nụ hôn Pháp điêu luyện mà bất kì cô gái

nào đều mong đợi, đôi môi anh khêu gợi vẽ lên đường trái tim.

Một vài cô gái tức tối ngoảnh mặt đi, còn đa phần đều tò mò.

- May mà đã nhai singum! - Lạc Thiên không ngờ mình lại bối rối trước hoàn cảnh

này, cứ coi cô như những fan hâm mộ mình là được, có gì phải rối bời thế này.

Anh nói thế chỉ để chấn an chính nhịp đập dồn dập của hệ tuần hoàn.

- Nằm mơ hả? - Khả Vy đáp lại, cô đã dự liệu được hoàn cảnh này và năn nỉ ỉ ôi

mãi Triệu Đông Kỳ mới bày cho một cách để không bị mất đi nụ hôn đầu đời một

cách bất đắc dĩ.

Khả Vy chủ động đặt đôi tay lên má Lạc Thiên, kéo mặt anh sát lại gần. Tiếng

reo hò càng lớn. Lạc Thiên như bị cuốn vào, ngoài việc để tâm đến chuyển động

của đôi môi đỏ mọng ra không thể nghĩ gì khác hơn, anh chấp nhận bị động cúi

thấp đầu. Cô đơn giản ti hí mắt kề tới, mùi bạc hà trong hơi thở của Lạc Thiên

có ma lực hấp dẫn.

Cách chừng một cm cô dừng lại, trong khi anh vẫn tiến tới, cô ghì tay vào mặt

anh không cho chuyển động nữa. Chỉ cần làm đến đây là đủ, người ngoài sẽ bị bàn

tay đã đeo găng trắng của cô che lấp và nghĩ rằng đây thực sự là một nụ hôn.

- Này, đứng im đi, chỉ giả vờ thôi không có hôn thật đâu! - Khả Vy mấp máy môi

để Lạc Thiên biết, cô muốn đặt nụ hôn vào người toàn tâm toàn ý yêu mình chứ

không phải người có hình bóng của ai khác trong lòng. Cô nghĩ anh tưởng mình là

Nhược Lam mà hồ đồ thôi. Không hy vọng tất sẽ không phải thất vọng.

Lạc Thiên từ từ mở mắt, khoảng cách lúc này không chỉ còn là mười mm nữa rồi,

rất gần, chỉ cần gần hơn chút nữa là môi chạm môi. Anh đã quá tự tin cho rằng

chỉ cần mình không để ý thì thôi chứ đã ngắm cô gái nào hẳn cô ta sẽ phục tùng

anh. Nhưng anh nhầm, mắc rất nhiều sự nhầm với Khả Vy, điều đó khiến anh càng

muốn chinh phục hơn. Bất giác anh lấy lại thế thượng phong vốn có, mặc cho

những ngón tay cô tồn tại trên gò m