
ạc Thiên vẫn không dứt mắt khỏi khuôn mặt cô, một cách làm nũng trẻ con, một
làn môi mỏng kiêu kì khẽ nhếch khỏi khóe miệng, ánh mắt đầy vẻ xót xa. Anh đọc
số cho, số vẫn thường dùng của mình.
- Để tôi nháy thử nhé! Nhớ lưu số tôi vào, tôi là Khả Vy, không phải Triệu Khả
Vy hay Cao Khả Vy đâu! - Bởi cô đâu ôm mộng đẹp nữa, chính xác nhất sẽ phải
mang họ của chú rể đóng thế, không phải họ Cao.
Lạc Thiên nhận thấy điện thoại trong túi áo khoác vắt trên ghế vừa rung. Trong
hôn lễ anh không muốn dùng đi động nên để ở đó.
- Ơ hay, bảo anh đọc số của anh cho tôi chứ tôi lấy của tên Lạc Thiên làm gì?
Người gì mà kiêu thế! - màn hình của Khả Vy hiện lên dòng tên Lạc Thiên.
Rõ ràng Lạc Thiên nhận ra một điều cô bị ấm đầu, làm gì có kẻ nào khác ở đây mà
nói mông lung như bị xuất quỷ nhập thần.
- Nói thế này nhé, tôi biết anh vì bất đắc dĩ nhận tiền nhà họ Cao đóng làm chú
rể, sẽ cùng tôi làm các thủ tục trên thánh đường, theo đúng nghi thức anh mới
là chồng tôi còn tên Lạc Thiên đó chỉ là... phù du, ngày cưới của con người ta
chỉ có một lần nhưng tôi thì khác, lần sau chỉ gọi là tái giá nếu tôi tìm được
người thích hợp, còn lần này là quan trọng nhất, anh hiểu không? Thế nên tôi
mới muốn biết anh là ai! - Khả Vy nói một hồi, cô ước gì Lạc Thiên nghe được
điều này, ước rằng anh biết được cô vô cùng thất vọng về cuộc hôn nhân của
chính bản thân mình, muốn anh hay anh là kẻ quá đáng nhất thế gian này, anh
chẳng coi cô là gì cả nhưng cô lại là vợ của anh đấy. Thế mà ngày hôm qua khi
hỏi anh vô tình làm ngơ. Cô chỉ biết tự an ủi bản thân và tìm đến đây.
- Cao Lạc Thiên là tôi đây! Cô bị quáng gà hay chập cheng mà nghĩ có người đẹp
trai hơn tôi để đóng thế?
Lạc Thiên nói bằng giọng bình thản nhất có thể, trong lòng không tránh khỏi day
dứt. Hóa ra cô tưởng có người thay anh như đã từng làm trong việc chụp ảnh
cưới. Bức ảnh cưới hiên ngang đặt ở cổng khách sạn với khuôn mặt anh mỉm cười
mà chỉ những người trong cuộc mới biết nụ cười đó vốn không dành cho cô dâu.
- Sao? Tôi là Cao Lạc Thiên, có cần lột da mặt lên xem không ?
Khả Vy bàng hoàng, chất giọng này đúng là của anh ta chứ còn ai khác, vóc dáng
này, khuôn mặt này không phải anh thì là ai. Tại sao ban đầu cô không nhận ra
hay vì không dám tin, một Lạc Thiên bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt
mình.
- Nhìn cô kìa, xí gái quá đi! Về phòng trang điểm nốt! Nhanh lên không cho kịp
giờ! - Anh bỗng thấy nóng mặt, cảm giác muốn trốn tránh khỏi nụ cười ngây ngô,
cô đang nhoẻn đôi môi một cách nhẹ nhõm. Chẳng ai biết được tâm trạng của cô
lúc này vui thế nào, chỉ biết nó đủ để làm cho Lạc Thiên phải ngại ngùng tránh
mặt.
Khả Vy không nói gì hơn, cô chẳng màng những lời nói chọc của anh, ánh mắt sáng
lên một niềm vui khó tả, trở lại phòng của mình.
*
Vũ Gia Minh nhìn soi xét tấm ảnh cưới được in bằng giấy cao cấp và mực đạt chất
lượng chuẩn, anh không ngờ cô dâu cũng không đến nỗi tệ, kể mà không có sự kiện
xảy ra gây chấn động suy nghĩ của anh về Triệu Khả Vy thì cũng liệt cô vào danh
sách sáng giá. Liếc nhìn chú rể, anh chẳng nhớ mặt kẻ đã say xỉn hôm trước bởi
khi ấy trông hắn quá bù xù còn người trong ảnh lại vô cùng sang trọng.
- Này! Trông hao hao giống anh thế?
- Em trai tôi thì sao không giống! - Lạc Trung cũng dừng lại ngắm nhìn bức ảnh
đó, anh quen biết Vũ Gia Minh trong lần công tác bên ốc đảo của châu Mĩ, hai
người cũng hay liên lạc và trở thành bạn.
- Hả? Thằng này là em trai của anh sao?
- Phải! Nhưng có gì không ổn?
Vũ Gia Minh không nói gì, thầm nghĩ, cứ tưởng hắn và con nhỏ thổ dân đó là lũ
người thiếu giáo dục, vô duyên vô cớ trêu người. Thì ra lại là một người có
chức sắc quyền hành, gia giáo.
Lễ thành hôn được tổ chức vào tầm chiều tối, gồm hai phần là nghi thức và tiệc
tùng.
Chú rể đã xuất hiện, tất cả đều trầm trồ ca ngợi vẻ đẹp của anh. Đứng bên cạnh
bức ảnh cưới, Lạc Thiên không hài lòng nhìn nụ cười của Khả Vy, không biết lúc
ấy cô đã nghĩ gì, chắc là buồn lắm thế nên anh yêu cầu phục vụ mang tấm ảnh đi,
không để cô nhìn thấy nó.
Trần Hùng đến sớm, tới bắt tay Lạc Thiên không khỏi nuối tiếc:
- Anh Thiên cưới vợ sớm thế, em cứ tưởng anh định ở giá cả đời để tận hưởng
cuộc sống!
Thế rồi cả hai cùng phá lên cười và nói chuyện phiếm một hồi. Khi Trần Hùng đi,
nhìn thấy Lạc Trung đứng một mình, Lạc Thiên đề nghị anh trai một việc:
- Anh có thể dắt cô dâu trên lễ đường được không?
Lạc Trung nhìn lại bằng ánh mắt khó hiểu, anh đã từng hứa sẽ là người tác hợp
cho Lạc Thiên và cô dâu nhưng phải là Nhược Lam chứ không là ai khác.
- Khả Vy... cô ấy không có người thân nào cả! - Lạc Thiên thấy sự do dự trong
ánh mắt của anh trai, có lẽ Lạc Trung vẫn chưa biết là mình chính là anh ruột
của Nhược Lam, anh cũng không tiện giải thích vì chuyện ấy càng ít người biết
càng tốt.
- Cha sẽ dẫn cô dâu!
- Không! Nếu anh không muốn giúp thì nhờ người khác vậy! - Màn sắp xếp trước,
ông Cao Lạc Trương với quan hệ là cha nuôi của Khả Vy là người trao tay cô dâu
cho chú rể, nhưng Lạc Thiên không thích đ