
à ?, toàn nói mấy thứ vớ vẩn linh tinh, chỉ có những cái ảnh
lung linh dễ thương được an toàn trong bộ nhớ.
Lạc Thiên đã gõ cửa rầm rầm mà không thấy có tín hiệu gì, nghĩ bụng hay vì cô
ta giận mình, kệ xác đi nhưng nắm tay vẫn thình thình đập cửa.
- Triệu Khả Vy ra đây cho tôi ! - Anh ra lệnh.
Thứ nhất vì tường cách âm, thứ hai vì một khi đang tập trung vào cái gì đó thì
con người sẽ không mảy may những chuyện khác, thứ ba cô đang nhốt mình trong
phòng vệ sinh, ba điều kiện cần và đủ để cô chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Lạc Thiên tức tối, cô ta là ai mà dám kiêu căng ngạo mạn không thèm nghe lời
mình nói, hay là vì mình đã quá đáng chăng ? Lẽ nào bởi vì không mang tiền nên
đi bộ về nhà đâm ra giận dỗi ? Đây chỉ là giả thiết của anh thôi chứ thực ra
Khả Vy sau khi nếm thứ đắng trong quán, cô gọi một chiếc taxi về tới nhà và lôi
nước tăng lực RedBull uống để củng cố sức khỏe cho ngày mai cũng như lấy vị
ngọt lịm át đi thứ đắng cay. Đời nào Khả Vy ngốc nghếch. Lạc Thiên day dứt chủ
động mở cửa bước vào sau khi nói :
- Cô không ra thì tôi vào đấy ! - và không nhận được hồi đáp.
Nói thế nào nhỉ, cô cũng chỉ là khách nhà họ Cao, bất kì lúc nào cũng có người
vào phòng hỏi thăm mà sao bừa bộn thế này. Nào là váy áo vất tứ tá lung tung
trên giường, dây chuyền khuyên tai lắc tay tùm lum rải rác từ bàn trang điểm
tới bàn uống trà, phấn phấn son son lũ lượt như để bày bán. Lạc Thiên nghe thấy
một chất giọng không lẫn vào đâu được đang cất lên. Anh không nghe ra giai điệu
bài hát cũng có thể vì người hát không đủ trình độ, lại cũng chẳng hiểu lời bài
ca nghĩa là gì, câu trước chẳng liên quan gì đến câu sau :
Ti vi kia ngự ở trên tường,
Có thấy nàng công chúa nào đẹp hơn mỹ nhân này ?
Trời trong xanh mây hờ hững
Mỹ nhân là ta và ta là mỹ nhân…
Không còn nghi ngờ gì nữa Lạc Thiên cam đoan cô vừa sáng tác vừa ăn liền, ở đâu
ra đứa nào tự kiêu đến thế. Cánh cửa nhà tắm khép hờ, lẽ nào cô ta xem hoạt
hình trong đó. Lạc Thiên tìm một chiếc ghế ngồi đợi, không có tiếng nước chảy
chứng tỏ anh không hề vô duyên khi chờ cô vệ sinh, mà nếu không tắm thì cô ta
làm gì lâu như vậy, anh ngáp một cái mệt mỏi định về phòng thì ma nữ xuất hiện
ngăn cản thành công việc ngáp của anh.
Khả Vy bước ra với tâm trạng vui vẻ, đột nhiên nhận thấy có kẻ đột nhập.
- Ai cho phép anh vào phòng tôi ?
- Ô ô ô, mỹ nhân là nàng sao ? - Lạc Thiên chảy cả nước mắt, anh không hoàn
thiện việc ngáp vì không nhịn được cười, cười lăn cười bò.
Khả Vy lúng túng, cô không biết anh đã ở trong đây từ khi nào, lại còn nghe
thấy nhưng điều cô tự hào về bản thân thì ngại chết đi.
- Người đẹp à, có ai đẹp được hơn nàng không ? - Anh không ngờ mình vẫn cười
được sau hơn năm trăm giây nhìn cô, bộ dạng cô lúc này thật đáng để chọc trẻ
con khóc ré.
Cô khi đã chán trò nhiếp ảnh lôi mặt nạ bùn đắp lên mặt để có một làn da sáng
láng vào ngày mai. Việc đó thì làm sao mà anh ta châm biếm, vợ đẹp thì chồng
được vinh dự chứ sao.
Cô chống hông, chân phải gõ nhịp xuống sàn, trân trối nhìn anh, cau mày tỏ vẻ
không thích. Lạc Thiên cười hết mình mới ngớ ra tìm lí do vào đây, anh thực sự
không biết tại sao mình lại kiên quyết muốn gặp cô, vì sao nhỉ ?
- Anh gặp tôi có việc gì ? - Cô đi tới giường thu dọn đồ, cuộn tròn chúng nhét
vào tủ, anh mà biết cô dùng chúng để tự xướng thì mắc cỡ chết mất.
- À thì… tôi muốn hỏi - anh định hỏi cô đã về nhà bằng cách nào nhưng lại không
muốn thể hiện sự quan tâm, đành nói sang việc khác - không, tôi muốn yêu cầu cô
kể từ ngày mai phải làm quản gia cho Cao Lạc Thiên này !
- Quản gia ? Tôi làm cho anh ? - Khá bất ngờ vì điều đó, quản gia là người quán
xuyến việc gia đình, nếu chỉ hai người sống với nhau đồng nghĩa với vai trò của
người vợ hiện hậu đảm đang, lẽ nào anh lại có ý đó.
- Phải ! - Đọc được ý nghĩ tưởng bở trong lòng cô, anh thêm nếm - Bất cứ việc
gì của tôi, đi làm hay công tác, mỗi khi cha mẹ tôi gọi điện hỏi thăm cô phải
trình bày cho họ - ý anh thực chất là có nghĩa vụ bao che cho những cuộc chơi
bời của mình - tôi có thói quen bạ đâu vất đấy, bất kể quần áo, mũ mão cô phải
có trách nhiệm thu dọn và đem ra tiệm giặt là - anh bắt đầu lợi dụng nghĩa của
từ quản gia - Tôi thích gọi bạn bè đến tụ tập thì người phải dọn dẹp là cô,
không phải vì cô đã hứa ngoan ngoãn theo tôi rồi sao - Anh tỏ ra như một ông
lão kí tính - tôi không thích gọi người ngoài vì không tin tưởng, họ làm ẩu và
bẩn lắm. - Dường như anh đi lạc đề quá xa, dẫn đến nói nhảm.
- Hết chưa ? - thế ra đằng sau của chữ quản gia là một người giúp việc hoàn
hảo.
- Còn nữa, ngoại trừ ở nhà ra tuyệt đối cô không được xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi xấu hổ với bàn dân thiên hạ về Triệu Khả Vy nhiều, rất nhiều !
- Được thôi !
Khả Vy vẫn không ngừng việc dọn dẹp, cô rõ thân phận của mình lắm rồi. Chẳng
cần ai phải nhắc lại. Cô có phần tự ái khi bị người khác chọc vào xuất phát
điểm của bản thân.
Lạc Thiên không nhận lại được sự tức giận của cô, lại hết thứ để nói, cứ đứng
như trời trồng, không phải cô ta thí