
tứ phía như
hoạt động hết khả năng, thình thình vang bên tai, Lạc Thiên nhanh chóng nhấn
phím im lặng.
- Ơ, sao thế ?
Cô ta đang tỏ ra ngây ngô hay giả đò vậy ? Lạc Thiên tiến sát lại, hét vào tai
cô :
- Thà tôi nghe con chó sói hú còn sướng tai hơn !
- Anh nói cái gì ? Anh đã từng nghe thấy chó sói hú thế nào chưa mà dám nói thế
?
- Nghe rồi, nghe rất nhiều trên ti vi, chúng phải gọi chất giọng của cô là tổ
tiên! Chắc cô mà đứng trước cái hang nào hò hét thì cả đám thú rừng chạy tán
loạn, ngay cả sư tử Hà Đông cũng chào thua !
- Còn hơn giọng bò thiến của anh !
- Cô… cô đã nghe tôi hát khi nào ?
- Sao phải nghe hát, chỉ cần nghe anh nói đã thấy ghê rồi ! Cái giọng khàn khàn
chán ngắt !
Con nhỏ này, giọng khàn chính là điều thu hút phụ nữ nhất của ta, trầm ấm như
thế mà lại nói là bò thiến, được lắm - Đã thế tôi hát cho cô nghe !
Khả Vy nhăn lên giả bộ bịp tai.
- Mà tại sao phải hát cho đứa không có khiếu âm nhạc như cô ? Về đi ! Cô về cho
khuất mắt tôi !
- Thèm vào, thật là may mắn khi không phải nghe anh rống lên!
Anh đã nghĩ cô ta chỉ kích đểu để được một lần nghe anh ngân nga, không phải tự
phụ nhưng anh thừa nhận chất giọng của mình hoàn mĩ.
Khả Vy đi ra ngoài đóng sầm cửa luôn.
Lúc nào cũng dừng lại khi anh trêu cô phát cáu, và chính sự đùa có điểm dừng ấy
của cô thấy anh hụt hẫng. Cô đi rồi còn mình anh ở trong, cô dám ra ngoài một
mình ở cái nơi này ư, kiểu gì cũng sẽ quay lại. Lạc Thiên vẫn tư lự ngồi nhâm
nhi chai Heineken.
Người nổi tiếng thì dù ở góc ngách nào cũng cuốn hút, mấy mẩu chân dài đánh hơi
thấy căn phòng số 3, ùn ùn kéo tới. Đó chính là phòng mà Khả Vy vừa đi ra. Cô
còn chưa bõ tức, anh ta suốt ngày đuổi cô đi, đã thế cô đi luôn cho biết, tưởng
cô là cái đuôi lẽo nhẽo à, mới lại anh ta hư hỏng thì cô cũng có quyền. Nghĩ
vậy cô không ra về mà tiếp tục vào đại sảnh lớn.
Giai điệu của ca khúc Set Me Free đinh tai nhức óc, volume được chỉnh ở mức tối
đa, DJ ra sức ghì xước đĩa, nếu làm việc thường xuyên trong môi trường ô nhiễm
tiếng ồn trầm trọng này chẳng mấy chốc sẽ điếc mất, Khả Vy áp tay lên tai nhưng
cũng chẳng nhằm nhò, cô thu mình ở một quầy tiếp nước ngắm nhìn người bartender
đuyên luyện làm ảo thuật với thức rượu, thi thoảng vỗ tay khích lệ. Anh chàng
cười duyên lại để lộ một chiếc khuyên răng bằng vàng óng ánh.
Khả Vy để ý thấy có mấy cô gái ngồi một mình như cô, chỉ một lúc sau là có đàn
ông đến mời rượu hoặc nhảy cùng, thế mà cô thì không. Không phải cô muốn như
thế nhưng cô đã nhận ra một sự khác biệt giữa trang phục, thảo nào anh ta lại
muốn đuổi mình đi để vui vẻ với mấy em xinh tươi mát mẻ ! Đồ háo sắc !
- Ai cho cô bước chân vào đây ?
Một giọng nói cất lên ở đằng sau lưng, hung hăng cao ngạo. Cô quay lại.
- Là anh sao ? - Khả Vy đang tức lại gặp tên yêu nghiệt này, cô hoắc mắt đáp
lại - Đây là nơi công cộng, ai cũng có quyền đến !
- Bọn bảo vệ mù hay sao lại cho con thổ dân này vào ? - Vũ Gia Minh húng hắng,
tay ra vẻ phủi hạt bụi to lù lù trước mắt.
- Anh hiểu tiếng thổ dân thì cũng thuộc loại người tiền sử cửi trần đóng khố
thôi ! Lêu lêu ! - Cô lè lưỡi.
- Bảo vệ ! Các ngươi làm ăn thế nào mà cho một đứa Mù Cang Chải vào club ? - Vũ
Gia Minh điện cho trưởng bộ phận an ninh, ra oai. Anh đang thưởng hoa thức
nguyệt nơi này mà lại có một kẻ không đội trời chung đáng ghét làm mất hứng.
Khả Vy thiết nghĩ Vũ Gia Minh chỉ bỡn cợt cầm di động nói linh tinh, làm gì
thực hiện cuộc nói chuyên nào bởi chủ câu lạc bộ này mới là người có quyền điều
hành, cô vẫn vênh mặt lên nhìn. Vụ lần trước còn chưa giải quyết xong, hôm nay
phải làm cho ra nhẽ.
- Thôi đi ông tướng, đừng cầm điện thoại buôn dưa lê với mấy tên bảo vệ ảo
trong tưởng tượng !
- Xuất trình thẻ hội viên ra đây ! - Anh ra lệnh, con oắt này đúng là mèo mù
nhìn thái dương.
- Hô, thế hóa anh là gác cổng à ? - Khả Vy cho rằng chỉ có kẻ tiểu nhân hèn kém
mới đưa cô ly rượu ngũ vị hôm trước, và người trước mặt có ăn mặc bảnh bao lịch
sự cũng chỉ là hình thức.
- Thưa Vũ tổng, ngài có việc gì cần sai bảo ? - Một tên lực lưỡng không kém tên
đứng cổng cúi người trước Vũ Gia Minh, ngoài ra còn có một vài người mặc Vest
đen theo sau.
- Lí do nào nó được vào đây ? Loại con gái này không đáng để đặt chân vào nơi
làm ăn của ta !
- Dạ, tên Bự nói rằng cô gái này theo thiếu gia Lạc Thiên bước vào !
Biết ngay mà, chồng mình đúng là nổi tiếng toàn cái đâu đâu, Khả Vy lại nghĩ
không biết Lạc Thiên giờ đang phóng túng như thế nào với các em gái.
- Lạc Thiên ? Được rồi, gọi cả thằng đó ra đây, cho chúng làm chân lao công
trong club ! - Vũ Gia Minh đã tìm ra cách trả thù, một đứa dám phun nước vào
người, một kẻ to gan phi chai sứ qua mặt anh không để làm việc dọn dẹp thì còn
gì thích hợp hơn, đặc biệt là dọn bệ xí.
- Cái gì ? Làm lao công ? - Khả Vy cứ nhìn thấy bản mặt đắc chí kia lại ghét
nhưng cô chỉ nghĩ trong lòng để dỏng tai nghe tiếp.
- Thưa Ngài, thiếu gia Lạc Thiên là bạn làm ăn lớn đối với vũ trường của chúng
ta ! Chắc do Ngài mới về nước nên chưa hay, có