XtGem Forum catalog
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325100

Bình chọn: 7.5.00/10/510 lượt.

n trọng

nhất phải trị thuốc đầu tiên, anh nhìn xem, mặt anh giờ như bị chứng cá ý !

- Làm sao nào? Phải nhường bạn bè trước ! Có… vợ rồi thì… đẹp trai để… hai tên

kia ghen ghét à ! - Lạc Thiên trẻ con đưa mặt cho cô tút tát lại giùm. Anh đã

nói không cần thì cô phải tự hiểu ngược lại chứ, lúc rồi lẽ ra phải nằng nặc

chăm sóc anh trước.

- Thế á ! - Khả Vy vô cùng nhẹ tay, khoảng cách của hai người lúc này đã xích

lại rất gần.

Về phần Tuấn Kiệt và Trần Hùng, sau khi mở vung nồi thịt ra, nhìn những « cục »

thịt không hề đen đen, vàng vàng, chay cháy lấy làm ngạc nhiên. Cứ tưởng thiếu

gia Thiên gờ m, thì ra cũng mát tay.

- Không đâu, chắc là do vừa rồi tụi mình tắt van ga nên chưa cháy ! - Trần Hùng

lắc đầu. Thực ra là nhờ Khả Vy đã cứu cánh Lạc Thiên, cô đã tắt cả hai bếp.

- Giờ cậu có muốn thử không ?

Tuấn Kiệt đưa mắt về cái nồi, cũng muốn coi xem.

- Ọe ! Khiếp quá ! Cái thế gì thế này ! Kinh tởm đến tận già !

Miếng thịt ngay lập tức bị chặn ở cơ quan vị giác, các đầu dây thần kinh liên

tục gửi tín hiệu về trung khu phân tích thần kinh. Theo phản xạ, Trần Hùng và

Tuấn Kiệt phỉ nhổ cái thứ « rác rưởi » - thành quả lao động của người khác.

*

Tại phòng số 27, tầng một của bệnh viện Thái Thịnh…

- Xin chúc mừng quý bà, thai nhi đã được hai tháng tuổi và phát triển bình

thường, khi lớn lên cháu sẽ trở thành một quý ông lịch lãm !

Vị trưởng khoa sản trực tiếp tiến hành siêu âm cho thai phụ, ông làm đúng trách

nhiệm của một lương y nên không thể biết niềm vui ẩn sau đôi mắt của người phụ

nữ mang trong mình dòng máu « tương lai » nhà họ Cao. Nghịch lí rằng, chính anh

trai của thai nhi này còn lớn tuổi hơn cả mẹ bé, và bé sẽ có một chỗ đứng nhờ

người anh đó.

*

Quán bar sáng thứ hai là thời gian nghỉ ngơi của hầu hết đội ngũ nhân viên. Vũ

Gia Minh mới chợp mắt được vài phút, đối với anh cuộc sống về đêm ở thành phố

này quyến rũ hơn ánh ban mai kia nhiều. Anh thích không khí xập xình đầy cám dỗ

do chính mình tạo ra, kết thứ nước đỏ trong vị đắng của rượu nho, yêu góc thác

loạn của cuộc sống, chính nơi mà mọi thứ trở nên điên cuồng, hoang dã ấy vạch

trần xuồng xã bản chất của loài động vật cao cấp thuộc bộ linh trưởng.

Mỗi người có một cuộc sống riêng, Lạc Trung theo đuổi sự nghiệp của gia tiên để

lại, vị trí phó Tổng được anh lựa chọn và mục tiêu vươn xa hơn. Hay như Lạc

Thiên, Trần Hùng, Tuấn Kiệt cân bằng giữa công việc bộn bề và những cuộc vui

nhởn nhơ. Vũ Gia Minh từ bỏ cơ hội ngồi trên tòa thị chính cao sang, chỉ tay

sai khiến đám nhân viên vận hành guồng máy công việc, anh tìm cho mình một

hướng đi khác mang đậm tính xã hội đen.

Không thể phủ nhận những mặt tích cực của việc hoạt động các quầy rượu, vũ

trường, nhưng phần lớn lợi bất cập hại. Vũ Gia Minh tương đồng với nhân tố màu

đen đó, điều khiển chuyển động hư hỏng của giới trẻ hiện hành.

Không sai, chính bởi tính chất công việc nên anh luôn gằn mặt và « máu ». Nếu

không, sao có thể tồn tại trên nỗi thất bại của kẻ yếu thế hơn, trừ những người

anh thực sự coi là bạn, cấp dưới thì luôn nhận lấy lạnh lùng đáng sợ. Nên một

Vũ Gia Minh hài hước, nhẫn nhịn khác hoàn toàn trong giới hạn tưởng tượng của

tầm nhìn hạn hẹp.

Phi Hàm hiểu anh đã ca ngợi ai thì người đó thật sự xứng đáng, hay nếu đã có ý

tác hợp mình cho chàng trai nào thì hẳn cô quá đỗi may mắn. Anh khuyên giải :

- Tin tôi đi, cái người mặc đồ màu mè hôm ấy là Lạc Trung, vì lí do nho nhỏ

khiến anh ta phải đổi tên với em trai.

- Anh nói những lời này liên quan gì đến tôi chứ ? - nhưng phụ nữ luôn tỏ ra

làm ngơ.

- Giờ thì chưa nhưng sẽ đến lúc ! Cô thử cho anh ta một cơ hội xem !

- Không, tôi không bao giờ có ý định với đàn ông đã có vợ.

- Tôi đã nói rồi, Khả Vy, cô ta là vợ của cái tên tự nhận mình là anh chồng đó

! Hắn mới chính là Lạc Thiên, còn người tôi giới thiệu với cô còn đang độc thân

!

Chẳng có sự biện hộ nào hợp lí cho mớ nhùng nhằng lẫn lộn, đàn bà là chúa đa

nghi. Vũ Gia Minh thở dài một cái, gọi lại cho Lạc Trung đang chăm chăm chiếc

điện thoại lời rất tiếc. Tiếc thật, anh không có cách nào giải quyết mối hiểu

lầm vì ngay chính anh cũng không hiểu chuyện gì.

Có một chuyên gia tình yêu là chính em trai mình, nhưng Lạc Trung không đời nào

kiếm tìm thêm phiền phức, anh chợt nghĩ đến Khả Vy, chỉ cần cô tới giải thích,

may ra…

*

Lạc Thiên gối đầu trên thành ghế sofa, duỗi thẳng người như con mèo sưởi nắng.

Anh đang đợi cơm sáng. Thật là lạ, kể từ hai hôm nay, mấy lần anh đã định gọi

Trần Hùng, Tuấn Kiệt sang chơi, lấy làm dịp bắt con Cáo trổ tài nấu nướng, cúp

cung phục vụ mà họ kêu bận hoài, cuối tuần thì có việc ư. Mà họ cũng vô ý, tối

hôm ấy cả hai cáo biệt lúc nào mà anh chẳng hay, chỉ biết con Cáo cằn nhằn việc

dọn dẹp ghê gớm.

- Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi ! - Khả Vy ra tận phòng ngoài thông báo.

- Ờ ! - Anh chàng vươn vai lười nhác, con Cáo chiều chồng đáo để, tuyệt đối

không cho vào bếp. - Ăn nào !

- Anh ăn xong cứ để bát đĩa đấy tôi rửa sau, tôi đi đằng này có chút việc !

- Đi đâu ? - Lạc Thiên cộc lốc, có m