Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325061

Bình chọn: 9.00/10/506 lượt.

trước sự chứng

kiến của đông đảo các bạn trẻ ở bể bơi, hẳn họ đã thân thiết. Khả Vy đang tất

bật làm đồ ăn cho, không lẽ nào cô ta lại chăm chỉ như thế, chắc chắn muốn sóng

yên biển lặng với mình đây mà.

- Anh ăn cá sốt nhé ? - Khả Vy hỏi ý kiến, cô xoay mình nhìn anh chờ đợi.

Vừa lúc điện thoại đổ chuông là tin nhắn rác nhưng Lạc Thiên nảy ngay sáng

kiến, anh cầm trên tay và nói một cách hưng phấn :

- Đặt bàn rồi à ? Anh cũng phải đến ư ?... Nhưng còn chị dâu của chú nữa… hà

hà, có nhiều mỹ nhân ở đấy chứ ? - Lạc Thiên nhổm người theo dõi diễn biến

khuôn mặt của Khả Vy, hài lòng vì cô lẩm nhẩm vài điều, thế rồi anh che tay úp

chặt phần thu âm thanh ra bộ bí hiểm, xong dõng dạc - Khả Vy, trưa nay tôi có

việc rồi ! Cô nấu một mình đi, tôi ra ngoài với Trần Hùng !

Cực kì điệu bộ, Lạc Thiên bành chướng sự việc, đến lúc cho con Cáo biết ở nhà

một mình nhàm chán và vô vị tới cỡ nào.

- Anh đi đâu đấy ? Tôi nấu sắp xong rồi, ăn xong hãng đi ! - Khả Vy không can

tâm để chồng mình đi đàn đúm, đi với tụi Trần Hùng không sao, nhưng đừng dính

dáng tới phụ nữ, cô gắng đẩy nhanh tốc độ công việc.

- Khỏi ! - Lạc Thiên hờ hững, anh cười thầm, khoác đại một chiếc áo lên.

- Có chuyện gì quan trọng ? Ăn rồi tính ! - Khả Vy thích nhìn thấy một Lạc

Thiên chấp vặt hơn là chỉnh tề xã giao bên ngoài. Mỗi khi ấy trong anh lạnh

nhạt và khinh khỉnh vô cùng, đúng y như bức ảnh cưới giả mạo vậy.

Cũng như cô cách đây bốn tiếng đồng hồ, anh bí hiểm rời khỏi với nụ cười đắc

thắng.

Ngồi trên xe, Lạc Thiên phóng thẳng, anh không có khái niệm ngoặt hướng vô

lăng. Rốt cuộc anh sao thế nhỉ, tại sao phải tạo ra một cuộc gặp mặt giả tưởng

và lừa dối cô ta, đó là nhà của anh, cớ gì phải tìm cách di chuyển. Chỉ cần

nghĩ đến Vũ Gia Minh anh cảm thấy không thoải mái chút nào, rõ ràng Tuấn Kiệt

hướng cho hắn với Nhược Lam cơ mà. Hắn có âm mưu hay muốn bắt cá hai tay đây ?

Đành là thế, anh mặc kệ giấc ngủ trưa của người bạn, đánh lái về khu trung cư

của Trần Hùng.

- Dạo này khỏe chứ ? Mới không gặp mấy ngày mà trông chú gầy tọp ! Có vấn đề

với hệ tiêu hóa à ?

Trần Hùng ngồi trước bàn ăn không hề động đũa, nhìn thấy Lạc Thiên lại càng

chán hơn.

- Sao thế ? Không định mời anh một bữa à ? - Lạc Thiên thản nhiên ngồi vào bàn

và dùng bữa, anh đang đói hơn một con sói. Cắm mặt vào bàn ăn, đáng lẽ ra nếu ở

nhà lúc này con Cáo sẽ ngồi đối diện anh như Trần Hùng kia, thức ăn trên bàn

được gọi từ nhà hàng mà sao ăn không có vị quen thuộc thường ngày, chúng chẳng

thể gợi nên hương sắc, không đủ để so sánh với cao lương, mà sao là duy nhất.

Trần Hùng buồn bã cầm đũa chọc chọc vào bát cơm mình, chẳng buồn tiếp chuyện,

bữa cơm trôi đi ảm đạm, không khí não nề ngược lại lời đồn thổi trong điện

thoại của Lạc Thiên.

- Ấy, sao nhà cậu chứa nhiều thuốc xổ quá ? Bụng dạ kém thế cơ à !

- Tại ai mà em bị vậy ? Không phải vì nể mặt anh hôm ấy em đã không thử món

thịt kho cám lợn kỉnh tởm! Ớn đến chết mất! - Trần Hùng đột ngột nổi da gà.

- Cậu nói cái gì ? - Lạc Thiên hoắc mắt khó chịu, có ai chịu để sản phẩm đầu

tay của mình bị phê phán - Cậu không biết thưởng thức thì có!

- Em thà không biết còn hơn ăn phải cái thứ chết tiệt! Thôi không nhắc chuyện

cũ nữa! - Trần Hùng hôm ấy vì ăn phải đồ mặn kèm quá cay nên chẳng may cắn vào

lưỡi, nhức nhối đến tận hôm nay. Anh thề với chính mình rằng sẽ không bao giờ

lấy phải người nào có tài nấu nướng dở gần bằng.

- Này này, cậu nói nể nang nhau tí chứ! Để hôm khác tôi làm lại món đó cho! Gia

vị hôm đó... con Cáo cho chứ bộ ! - Lạc Thiên gắp lửa bỏ tay cười một cách chuyên

nghiệp.

- Con Cáo ? Ai là Cáo ? Anh đừng nói từ đó ám chỉ chị dâu ?

- À thì… không không, đấy là cách gọi thân mật ấy mà ! Công ty mấy hôm nay có

việc hệ trọng cần anh ra mặt giải quyết không ?

- Đừng có lảng chuyện khác ! Anh nói chị dâu là Cáo, em nói cho chị ấy xem anh

còn đường nào sống !!! Ha ha !

- Vớ vẩn ! Mà tại sao cậu cứ thích nịnh nọt cô ta thế ?

- Vì ghét cái món thịt muốn ói chứ còn sao nữa ? Mà anh gọi Khả Vy là Cáo thì

ngược lại, chị dâu gọi anh là gì ? Ha ha, đừng bảo là thỏ non nhé !!! - Trần

Hùng phá lên cười, Lạc Thiên này mà là thỏ non thì mình chắc là cừu dễ thương

mất.

- … - Lạc Thiên dừng lại suy nghĩ, liệu cô ta ví mình là gì nhỉ, tên trong danh

bạ điện thoại của cô ta có phải Ông Chồng đẹp trai, Lạc Thiên tài tử hay đại

loại tương tự, hoặc một danh từ tồi tệ trong sự liên tưởng trìu tượng.

- Hay là…

Lạc Thiên dò xét anh mắt của Trần Hùng, sốt sắng tìm mật mã.

- Đồ háo sắc !!! - Trần Hùng có sở thích trêu người, anh ra vẻ trầm tư để đưa

ra câu kết luận cân nhắc. - Nghi lắm !

Lạc Thiên cười hòa theo rồi im bặt, tóe lửa đe dọa chiến hữu rồi trải mình

xuống ghế bành, vắt chéo chân.

- Hai người cãi nhau à ? Anh bị đuổi và rồi tìm đến đây ? - Trần Hùng đặt chai

bia cho người anh em.

- Cô ta bị tôi đuổi thì có, chẳng qua muốn ra ngoài thay đổi không khí chút !

Cậu không thích thì tôi về đây, không phải đuổi khéo ! - Lạc Thiên vờ vĩnh ngồi

dậy.

- Hầy, anh Thiên à, em có... c


Snack's 1967