
nghĩ xấu đầy mình kia phải chịu nếm trải qua đau khổ.
Thu Đa Hỉ kể câu chuyện hoa đào này đến đây, bỗng dưng
ngừng lại. Nàng khoát tay, đau lòng kết luận: "Tóm lại, sau đó chuyện
vô cùng hỗn loạn. Sau này có cơ hội ta sẽ kể tiếp cho ngươi nghe. Dù sao vị
công tử ta chấm trúng kia lại không coi trọng ta, chuyện này làm ta rất buồn
bực, vẫn còn chưa nguôi ngoai, sau này nếu có thể tái kiến vị công tử nọ, ta
nhất định phải hỏi rõ ràng hắn mới được. Ừm, ca ca của vị công tử kia đúng là
một con rùa đen hư hỏng khốn kiếp, lúc đó ta mới sáu tuổi đã gặp qua thứ yêu
quái là hắn rồi, cho nên sau này bất kể gặp phải chuyện gì ta cũng đều vô cùng
bình tĩnh."
Bởi vì đề cập đến tên Đại hoàng tử lòng dạ hiểm độc
kia nên Thu Đa Hỉ sức cùng lực kiệt không thể kể hết chuyện tình cánh hoa đào
đầu tiên của mình. Nàng ngẩng đầu thấy sắc trời đã tối dần, đành đứng dậy cáo
từ, nói với Thư Đường rằng ngày mai nàng sẽ kể về một câu chuyện thanh mai trúc
mã khác của mình.
Thư tiểu Đường vừa hóng hớt được một câu chuyện tình
chân thật, lâm li, sống động như vậy, cảm thấy rất là mới mẻ, nhớ kỹ trong đầu,
tính ít hôm nữa nhàm chán sẽ lôi ra suy nghĩ tìm tòi mà học tập.
Thu Đa Hỉ đi không lâu thì Vân Trầm Nhã liền tới.
Vân vĩ lang muốn xếp người mai phục trong khách điếm
Thư gia, cho nên nhiều ngày nay hắn đều thường xuyên lui tới. Hắn cũng thăm dò
thói quen lúc nào trong ngày thì Thu Đa Hỉ hay lui tới, mỗi ngày cứ đến thời
điểm đó thì hắn tránh đi.
Thường ngày, Vân Trầm Nhã khi thì tán gẫu với Thư Tam
Dịch, khi thì đến khách điếm phẩm rượu, không phải lúc nào cũng đều tìm Thư
Đường. Vả lại gần đây Thư tiểu Đường cũng bận rộn, cả ngày khi thì vẩy nước
giải nhiệt năm ba bận, khi thì ngồi tán gẫu cùng khách dăm canh giờ, còn phải
luyện "Cầm kỳ thư họa", cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi lắm.
Vân Trầm Nhã nghe nói Thư Đường ở nhà nghiên cứu
"Cầm kỳ thư họa", liền nổi hứng chí lên. Phe phẩy cây quạt đến hậu
viện, bên chiếc bàn đá dưới giàn nho, quả nhiên bày ra la liệt giấy bút thượng
vàng hạ cám, lại còn có một cây kèn Đán sáng bóng. Vân vĩ lang thấy kèn Đán,
ánh mắt phát sáng, cầm lấy đứng lên, thưởng thức một hồi rồi hỏi: "Ngươi
biết thổi kèn này?"
Thư tiểu Đường chớp mắt mấy cái "Ta nghe nói đánh
đàn khó lắm, nên suy nghĩ muốn chọn học một loại nhạc khí nào đơn giản
hơn."
Vân Trầm Nhã nghẹn một bụng cười, lại hỏi: "Vậy
vì sao lại chọn kèn Đán?"
Thư Đường đứng dậy, lưng thẳng tắp, một tay đỡ một tay
nâng trước bụng, cười hắc hắc nói: "Năm ngón tay ta không linh hoạt nhưng
hơi của ta rất dồi dào."
Vân vĩ lang sửng sốt, cả kinh bật cười. Nhưng ý cười
vọt đến khóe miệng đã bị hắn thu lại, vẫn tỏ vẻ vô cùng cởi mở. Thư Đường xưa
nay là người hay vui lây, thấy Vân Trầm Nhã cao hứng, nàng cũng cao hứng, nhếch
môi cười rộ lên.
Dưới giàn nho xanh mượt, hoa mai lững lờ, nữ tử trước
mắt dù y phục thô sơ nhưng nét mặt cười tươi như hoa.
Vân vĩ lang thấy nụ cười của nàng, trong lòng cũng
tràn đầy tư vị khác lạ. Hắn nhặt lên một quyển sách trên bàn, tựa đề Trang Từ,
thuận tay lật vài trang, bên trong toàn là xanh xanh hồng hồng các loại tình
yêu oán hận của tiểu thư khuê các.
Thư Đường chỉ vào quyển sách nói: "Hôm nọ ta đi
mua thi thư, lão chưởng quỹ thi thư nói với ta hễ là nữ nhi thì phải đọc cái
này. Ta cảm thấy bản thân mình không đủ thông minh, tính mỗi ngày học thuộc hai
bài, mai mốt đi xem mắt cũng có thể gia tăng thêm chút tài văn chương."
Vân vĩ lang đong đưa cây quạt ngồi xuống. Khép sách
lại, ngón tay gõ lên mặt sách một cái: "Ta nghĩ, cho dù là nữ tử, nếu thật
sự muốn đọc thơ đọc sách, cũng nên đọc một cách cởi mở thoải mái, không nên câu
nệ bó buộc trong mấy thứ tình cảm của tiểu nữ nhi khuê các này. Dù sao vạn vật
trên thế gian này, chỉ có dùng tấm lòng rộng rãi mà nhìn, độ lượng, ung dung,
mới có thể nhìn ra bản chất bên trong sự thiên biến vạn hóa của vấn đề, sự gian
khổ bên trong một tâm trí kiên định."
Nói vừa xong, bản thân Vân Trầm Nhã cũng thầm cảm thấy
kỳ lạ một chút. Xưa nay hắn trước mặt người khác đều là bảy phần không đứng
đắn, không ngờ mới vừa rồi lại không cẩn thận trong tích tắc, nói ra lời nói
đứng đắn nghiêm túc như vậy.
Thư Đường mặc dù không thể hoàn toàn nghe hiểu được,
nhưng vẫn cảm thấy được lãnh giáo rất nhiều, nàng nhìn quyển sách kia, ngoan
ngoãn gật đầu nói: "Vân quan nhân có kiến thức hơn nhiều so với ta, nói
lúc nào cũng đúng. Vân quan nhân, ngươi bảo ta nên đọc cái gì, ta sẽ đọc cái
đó." Nói xong, nàng lại đem giấy Tuyên Thành và bút lông cừu đặt trước mặt
Vân Trầm Nhã, ngượng ngùng nói "Nhưng bài học hôm nay không thể hủy bỏ,
Vân quan nhân ngươi viết giùm hai câu để ta học thuộc đi?"
Vân Trầm Nhã trầm mặc một lát, tiếp lấy bút. Vốn định
viết một câu thơ ngụ ý xa xôi tinh tế về sự tĩnh dật, nhưng đôi mắt vừa thoáng
nhìn cảnh sắc đám mây lững lờ trôi trên bầu trời, vừa thoáng nhìn thấy nốt ruồi
nơi khóe mắt sóng sánh của Thư Đường, tâm tư hoảng hốt, viết xuống giấy một câu
"Bán túy bán tỉnh nhật phục nhật, hoa lạc hoa khai niê