
o nữ tử, nhưng vì tính tình của nàng quá thật
thà, lại không thích bôi son trát phấn, trâm cài lược giắt, quần là áo lụa, nên
không hợp với các cô nương cùng học đường. Ở học đường nửa năm, một cuốn Nữ
Giới kinh đọc riết mới được nửa cuốn, mấy năm nay lại cũng đã quên không ít,
chỉ nhớ mỗi một câu "Khiêm nhượng cung kính, tiên nhân hậu kỷ". (Tạm
dịch: Khiêm nhường cung kính, tổ tiên sẽ phù hộ). Mà
phần sau của Nữ Giới kinh có giảng về lễ nghĩa đối xử giữa vợ chồng, về dung
nhan của nữ tử..., nàng đã quên không còn một mảnh, thế cho nên dù đã qua tuổi
mười bảy, nàng vẫn cả ngày mặc y phục vải thô dân dã. Hỏi nàng vì sao, nàng chỉ
cười hắc hắc đáp lại một câu: "Mặc loại xiêm y này làm việc mau lẹ
hơn."
Về phương diện này, Thu Đa Hỉ và Thư Đường đúng là kẻ
tám lạng người nửa cân. Có lẽ vì nàng là con gái độc nhất của Đại tướng quân
Thu Phi, kế thừa phong phạm cha ông, nên từ nhỏ tính cách của nàng đã mang theo
khí khái nam tử, nữ hồng trang điểm môn nào cũng dở, nhưng ngược lại kỵ xạ múa
kiếm môn nào cũng tinh thông.
Nhưng nói cho cùng, có câu: trên đời này, dù nữ tử có
thô tục, không biết chưng diện đến đâu đi chăng nữa, trong lòng cũng đều ít
nhiều gì khao khát được gặp gỡ một đấng phu quân tốt. Thư Đường và Thu Đa Hỉ
cũng không ngoại lệ, đến tuổi dậy thì, tự nhiên sẽ có tâm sự nữ nhi chốn khuê
phòng ấy.
Thư Đường bận tâm lo nghĩ nhất là chuyện hôn nhân, mắt
thấy mình đã mười bảy tuổi rưỡi mà vẫn chưa tìm được một bóng người nào là lang
quân phúc hậu thật thà như bản thân vẫn hằng ao ước. Còn Thu Đa Hỉ ỷ mình từ
nhỏ đã gặp phải hoa đào nhiều hơn so với Thư tiểu Đường, nên đem từng chuyện
một mà sổ ra với Thư Đường. Thân phận Thu Đa Hỉ đặc biệt nên ở trước mặt Thư
Đường chỉ dùng tên giả là Thu Lai Hỉ, lúc kể lể về những đóa hoa đào, tất nhiên
cũng che giấu đi thân phận chân thật của mấy đóa hoa đào này.
Thật ra những vị công tử mà nàng đề cập đến, đều được
sửa lại thành người của Nam Tuấn quốc, bao gồm cả những cái tên nổi đình nổi
đám của Anh Triêu quốc mà ai nấy đã sớm nghe nhiều đến nỗi thuộc lòng.
Đầu tiên phải nói đến một người có thân phận cực cao,
thanh danh vang dội, đó chính là Nhị hoàng tử Anh Cảnh Phong của Anh Triêu
quốc.
Nói đến đóa hoa đào này của Thu Đa Hỉ, lại phải nhắc
lại chuyện hoàng tộc Anh Triêu quốc. Anh Triêu quốc lãnh thổ rộng lớn, địa linh
nhân kiệt, hoàng tử hoàng tôn gì ai nấy cũng đều vô cùng tuấn mỹ. Dưới gối
đương kim hoàng thượng Chiêu Hòa đế có Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên cùng Nhị
hoàng tử Anh Cảnh Phong, dung mạo như thần tiên hiện thế. Năm xưa Nam Tuấn quốc
lưu truyền một quyển bút ký tiểu thuyết, tựa đề Cuộc Ước Hẹn Trong Bụi Hoa của
Tuyệt Sắc công tử, càng tâng bốc phóng đại dung mạo kinh diễm tuyệt thế độc
nhất vô nhị của vị Đại hoàng tử này.
Hai vị hoàng tử không những tướng mạo đều xuất sắc, mà
địa vị lại cao không ai bằng. Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên là con chính thất, mẫu
hậu chính là đương kim hoàng hậu, nói cách khác, ngày sau ngôi vị Hoàng đế của
Anh Triêu quốc chính là của hắn. Thân sinh mẫu thân của Nhị hoàng tử là một quả
phụ, không có danh phận địa vị gì cả. Tuy cùng là hoàng tử, cùng ôm một bụng
văn thao võ lược, nhưng bằng vào thân phận của hắn, tối đa cũng chỉ là một
Vương gia mà thôi.
Thu Đa Hỉ gặp hai vị hoàng tử này nhân một lần trong
cung chiêu đãi yến tiệc, năm đó nàng chỉ mới có sáu tuổi, nhưng đã rất có năng
khiếu. Dự yến tiệc được một hồi, nàng tự nhận mình không có khả năng theo đuổi
Đại hoàng tử được người người tôn sùng, nên lại nghiêng về phía Nhị hoàng tử
Anh Cảnh Phong phong lưu bay bướm. Năm ấy tuy Đa Hỉ cô nương còn trẻ, nhưng
thập phần thông minh, nàng hiểu rằng nếu không có người làm chỗ dựa ở phía sau,
cho dù nàng có cùng Nhị hoàng tử tự định chung thân, cuối cùng cũng có thể sẽ
bị ép buộc mà chia ly. Nghĩ xong, nàng liền đi tìm vị Đại hoàng tử tôn quý,
ngày ngày làm ầm ĩ bắt hắn phải giúp nàng cầu hôn.
Đại hoàng tử Anh Triêu quốc Anh Cảnh Hiên, cho đến bây
giờ vẫn không phải là người tốt. Hắn lấy chuyện này làm trò vui, ngày ngày đều
dẫn Đa Hỉ muội muội đi gặp Cảnh Phong ca ca. Sắp xếp cho hai người ở cùng một
chỗ, còn bản thân Anh Cảnh Hiên thì ngồi một bên, khi thì trừng to mắt xem, khi
thì ôm bụng cười ha hả.
Nói tiếp, đây cũng là một bi kịch. Lúc đó Đa Hỉ muội
muội, sau lưng cài cung giăng nỏ, trên người mặc một bộ nam trang, giọng nói
thì lỗ mãng thô kệch, nhìn thế nào cũng đều là một tiểu nam hài có bộ dạng
thanh tú. Nhị hoàng tử tự nhiên cũng xem hắn là huynh đệ, cả ngày cùng hắn kỵ
xạ so kiếm, kề vai sát cánh, không chút nào kiêng kỵ. Thu Đa Hỉ thấy hai người
chân tay tiếp xúc thân mật như thế, cho là tình này còn bền cứng hơn vàng, thâm
sâu hơn biển. Sau đó có một ngày, nàng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền lục
lọi tìm ra được một bộ váy áo xinh đẹp, bày ra bộ dáng tiểu cô nương nũng nịu,
đến bày tỏ với Nhị hoàng tử.
Ai ngờ, một cuộc bày tỏ này dẫn đến một trận hỗn loạn,
liên lụy đến các tiểu oa nhi khác, liên lụy đến vị Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên ý