
c đi."
Hai vị thanh mai trúc mã này của Thu Đa Hỉ, nói ra
liền khiến toàn bộ nữ tử Nam Tuấn quốc cực kỳ hâm mộ.
Nam Tuấn quốc có một câu nói như vầy: Kinh Hoa thiên
hạ, Mục Đông thịnh thế, Lâm Nam tàng kim. Ý tứ của những lời này là, thiên hạ
này tuy bị quản chế bởi Kinh Hoa thành, nhưng Nam Tuấn quốc lại như được chia
ra làm ba, sự thịnh suy của họ Phương ở Mục Đông có liên quan chặt chẽ đến mạch
đập của quốc gia, mà sự giàu có, trù phú của họ Đường ở Lâm Nam sánh vai ngang
bằng với hoàng tộc.
Hai thanh mai trúc mã này của Thu Đa Hỉ, một người là
con trai độc nhất của Phương gia ở Mục Đông - Phương Diệc Phi, người còn lại là
Nhị thiếu gia của Đường gia Lâm Nam – Đường Ngọc. Vì bậc trưởng bối của hai nhà
Phương, Đường đều nghĩ, nếu con cháu nhà mình lớn lên trong thiên ân vạn sủng,
ngày sau nhất định là không nên thân. Cho nên Phương Diệc Phi và Đường Ngọc từ
nhỏ đã ở phủ đệ tại Kinh Hoa thành, đều qua lại gần gũi với hoàng thất, sủng
thần.
Thu Đa Hỉ cùng lớn lên với hai người này. Tuy Phương
Diệc Phi và Đường Ngọc, một người thanh tú nho nhã, một người là nhân tài lương
đống, nhưng vì Thu Đa Hỉ đã gặp qua hai vị hoàng tử tựa thần tiên của Anh Triêu
quốc, nên đối với hai người này cũng không sinh ra tình cảm gì khác lạ.
Ba hài tử cả ngày chơi chung một chỗ, vỗ vai xưng
huynh gọi đệ. Trong mắt các vị trưởng bối lại có một ý nghĩa khác. Đợi Thu Đa
Hỉ tròn mười lăm tuổi đến lúc cập kê, cha nàng bảo nàng chọn một trong hai vị
Trúc mã này làm phu quân.
Khi ấy, Thu Đa Hỉ cũng vô cùng khiếp sợ. Nàng vẫn nghĩ
rằng mối tình giữa mình và Nhị hoàng tử còn bền cứng hơn vàng, ai ngờ hai người
lại hữu duyên vô phận. Nàng thổn thức khôn xiết, cảm khái khôn xiết, cuối cùng
đành phải nhượng bộ một bước tuân lời, lựa chọn Phương Diệc Phi. Kết quả là,
việc hôn nhân của hai người cũng được gõ xuống, quyết định hai năm sau sẽ tổ
chức đại lễ thành thân.
Vì duyên phận đã định, ngày sau Thu Đa Hỉ và Phương
Diệc Phi sẽ bên nhau, nên nàng cảm thấy có chút khác thường. Cảm giác khác
thường này, trải qua thời gian lâu, từ số lượng biến thành chất lượng. Một đêm
nọ, Đa Hỉ muội muội bừng tỉnh dậy trong cơn mộng xuân. Trong mộng, Phương ca ca
mặc áo bào đỏ thẫm, đứng dưới tàng cây đào màu hồng phấn, tê dại gọi nàng
"... Tiểu nương tử".
Giấc mộng xuân này như cảnh tỉnh bản thân nàng, chỉ
trong tích tắc Thu Đa Hỉ đã hiểu được, nàng cũng chấm trúng Diệc Phi.
Cũng may khi đó Đa Hỉ muội muội đã tròn mười bảy, gả
cho Phương Diệc Phi làm tiểu nương tử, cũng chỉ là chuyện ba tháng sau thôi.
Phát hiện ra điều này, Thu Đa Hỉ vô cùng vui vẻ. Sang ngày hôm sau, nàng cao
hứng phấn chấn ngồi dậy, đi tìm Phương Diệc Phi và Đường Ngọc, vui vẻ đem
chuyện mình "chấm trúng hôn phu" này ra chia sẻ với bọn họ.
Lại không biết, mặc dù lúc đó ba người rượu vào lời
ra, nhưng ăn không cảm thấy mùi vị gì.
Đêm đó, có người mộng đẹp tràn trề mà say ngủ, có
người yên tâm nghỉ ngơi như thường lệ, lại có người trằn trọc mất ngủ. Qua ngày
hôm sau, khi một mình Đa Hỉ muội muội đến Phương gia tìm Phương Diệc Phi hẹn
hò, chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc biết được một tin tức kinh thiên động địa -
Phương Diệc Phi đào hôn.
Thu Đa Hỉ biết được tin này, khổ sở có, thương tâm có,
nhưng phản ứng đầu tiên của nàng là đến Đường phủ tìm Đường Ngọc. Đường Ngọc
vốn muốn giúp Thu Đa Hỉ đi tìm Phương Diệc Phi. Nào ngờ mấy ngày sau, hắn lại
nhận được một tin dữ, nói là có một tên cầm thú cực kỳ lợi hại đến Nam Tuấn
quốc tìm hắn, hắn biết được tin này mất cả hồn, suốt đêm thu thập hành lý bỏ
trốn.
Vừa chưa kịp hết suy sụp sau vụ vị hôn phu của mình
đào hôn, lại đến vụ vị thanh mai trúc mã bị mất tích, Thu Đa Hỉ liền cảm thấy
đầu óc lơ mơ không bình thường. Mấy ngày sau đó nàng bình phục lại, quyết định
tự mình đi tìm vị hôn phu, vừa khéo đúng lúc tiểu thế tử Đỗ Tu tra ra một ít
hành tung của Phương Diệc Phi, thế nên Thu Đa Hỉ mới đến con hẻm nhỏ Đường Hoa
này đây, ngày ngày cắm cọc.
Kể xong, Thu Đa Hỉ lại xua tay kết luận: "Ta gặp
nhiều hoa đào, nhưng đóa nào cũng đều gặp lận đận. Hiện nay mặc dù ta vẫn còn
nhớ đến Phong công tử của năm đó, nhưng đại đa số thời điểm ta đều chỉ nhớ đến
tiểu Diệc, cũng không biết sau khi hắn đào hôn sống như thế nào, có nhớ đến ta
hay không."
Thư Đường nghe xong những lời này, không khỏi có chút
suy nghĩ. Mặc dù nàng chỉ là một thường dân, nhưng từ khi dậy thì cho đến nay
liên tiếp đi xem mắt, đối với vấn đề tình cảm coi như cũng biết
sơ một chút da lông bên ngoài, hiểu được như thế nào là lưỡng tình tương duyệt.
Hai đóa hoa đào Thu Đa Hỉ vừa kể này, nghe kiểu gì cũng đều như thể chỉ nàng ấy
là đơn phương tình nguyện, không cần biết là Phong công tử dung mạo tuyệt thế,
hay là vị hôn phu chuẩn mực tiểu Diệc, dường như không có ý tứ gì đặc biệt đối
với nàng ấy.
Nhìn lại dung mạo Thu Đa Hỉ, dáng người nở nang, mặt
mày như họa, còn mang theo ba phần tiêu sái, ba phần hồn nhiên, mặc dù hơi
khiếm khuyết một chút tư vị nữ nhân, nhưng vẫn có thể được xem là một tiểu mỹ
nhân, không có lý do gì n