Duck hunt
Vô Sắc Công Tử

Vô Sắc Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324934

Bình chọn: 10.00/10/493 lượt.

hỏi: "Vân quan nhân,

sau này ngươi sẽ về Anh Triêu quốc phải không?"

Vân Trầm Nhã sửng sốt.

Thư Đường lại nói: "Cha ta nói, duyên phận của

hai ta, nói dài cũng không dài."

Dưới lầu có người gọi thêm rượu, tuy là tú tài nghèo

kiết hủ lậu, cũng phần nào tự cảm thấy hăng hái vui vẻ an nhàn. Ngoài cửa sổ có

lầu các, có con phố dài, có non xanh nước biếc, tuy chỉ là một Kinh Hoa thành

nho nhỏ của Nam Tuấn quốc, cũng ồn ào náo nhiệt một mảnh trời riêng.

Nhưng có người, từ nhỏ đã định sẵn phải gánh vác giang

sơn xã tắc. Dù cho có là người cao cao tại thượng nhìn đời bằng nửa con mắt,

hắn cũng có khi gặp phải chuyện biệt ly giữa phố phường như thế này, cảm giác

giống như đang mắc phải xương cá.

Vân Trầm Nhã không nói gì, cầm tách trà như chén rượu,

uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nói: "Còn nhớ hai con chó khi xưa của

ngươi không?"

Thư Đường gật đầu. Vân Trầm Nhã cười nói: "Ban

đầu khi chúng nó đi, ngươi không thể chịu nổi. Nhưng sau này, ngươi vẫn có thể

vui vẻ sống tiếp. Khi đó ngươi cũng đã hiểu được, mọi việc đều có số mạng định

sẵn. Có thể làm bạn một thời gian đã là duyên phận. Huống chi nếu có duyên, sau

này nhất định sẽ có ngày gặp lại. Sau này, sau này nếu ta lại có cơ hội đến Nam

Tuấn quốc, nhất định sẽ đến tìm ngươi."

Thư Đường nghe được những lời này, tâm tình mới khá

hơn được một chút. Nàng ngẩng đầu lên cười với Vân vĩ lang, nói: "Vân quan

nhân, ngươi đối với ta thật tốt."

Vân Trầm Nhã lại cười rộ lên. Trong mắt có vài phần ảm

đạm mà Thư Đường không nhìn thấy. "Sao ngươi biết ta tốt với ngươi?"

Hắn hỏi, có chút tự giễu.

Thư Đường nghĩ nghĩ, không đáp lại, chuyển đề tài,

nói: "Đúng rồi, Vân quan nhân, vị cô nương mà ngươi phải lòng lần trước,

hiện giờ ra sao?"

Vân vĩ lang sửng sốt, lúc này mới nhớ lại lúc trước

gạt Thư tiểu Đường, nói mình phải lòng một vị cô nương. Hắn liếc mắt ra ngoài

cửa sổ, điệu bộ như không có gì quan trọng, nói: "Không cưới, không muốn

cưới người khác." Ngừng một chút, hắn biết rõ mà còn cố hỏi: "Còn

ngươi, ngươi xem mắt ra sao?"

Thư Đường ngượng ngùng cười rộ lên, đem chuyện của Tô

Bạch một năm một mười kể với Vân Trầm Nhã, còn nói hôn lễ định tổ chức vào cuối

thu, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai tháng nữa, nếu đến lúc đó Vân vĩ lang còn chưa

có rời khỏi, mời đến nhận một lạy của bọn họ.

Vân Trầm Nhã chuyển sang nhấm nháp tách trà: "Tô

tướng công này, ngươi hài lòng sao?"

Thư Đường gật gật đầu: "Hắn rất tốt, là một người

thật thà, nói chuyện rất hợp với cha ta. Ta thấy, sau này nếu gả cho hắn, cuộc

sống nhất định rất hòa thuận." Ngừng một chút, nàng lại có chút tiếc nuối

"Nhưng không biết sau này hắn có chịu dẫn ta đến Anh Triêu quốc thăm Vân

quan nhân một lần hay không. Ta còn muốn sau này đối xử tốt với Vân quan nhân

một chút."

Vân Trầm Nhã cười rộ lên: "Ta đây sau này

cũng..."

Ta đây sau này cũng sẽ đối xử tốt với ngươi.

Những lời này hắn còn chưa kịp nói ra, đã bị người

khác cắt lời.

"Tiểu Đường." Tô Bạch bắt gặp Thư Đường ngồi

chung một bàn với một vị công tử khác, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Mặc dù Tô Bạch nghĩ Vân Trầm Nhã và Thư Đường, một

người trên trời một người dưới đất, một người là bảo ngọc ngàn năm, một người

là hòn đá ven đường, dù sao cũng không thể liên quan gì đến nhau. Nhưng thấy

thê tử tương lai của mình cùng người khác nói nói cười cười, trong lòng hắn

thật vui không nổi.

Tô Bạch tiến lên, lễ phép chào hỏi: "Thì ra là

Vân công tử, thật may mắn tình cờ gặp nơi đây."

Vân Trầm Nhã cũng gật gật đầu chào hắn.

Tô Bạch lại nói: "Sáng hôm nay đi ngang qua vương

phủ của Lục Vương gia, Vương gia mời ta vào dùng trà, ta từ chối không được,

vừa khéo gặp được Nguyễn Phượng Nguyễn đại quan nhân trong phủ. Nguyễn quan

nhân tán gẫu với ta một hồi, cũng có đề cập đến Vân công tử, nói Vân công tử

mặc dù không có lấy nửa chức quan địa vị gì, nhưng văn nhã phong lưu, có thể

nói là nhân trung long phượng."

Có người tâng bốc tán tụng mãi đã thành thói quen. Vân

Trầm Nhã nghe ra ý tứ của hắn, chỉ cười cười mà không để ý gì đến hắn.

Tô Bạch lại quay đầu nhìn Thư Đường, làm bộ làm tịch

lắc lắc tay nàng, nói: "Mùa thu trời lạnh, sao mặc chút xiêm y mỏng manh

thế này đã tùy tiện ra ngoài với người ta? Có lạnh không?"

Thư Đường im lặng, rút tay trong tay Tô Bạch lại, quay

đầu nhìn Vân vĩ lang.

Vẻ mặt Vân Trầm Nhã vẫn bình thường, đón ánh mắt của

nàng, cười cười: "Nếu Tô công tử đã đến đây, Vân mỗ xin đi trước."

Dứt lời, hắn cũng không đợi ai trả lời, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt

nhìn Tô Bạch một cái, đứng dậy lập tức bỏ đi.

Thư tiểu Đường ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng Vân vĩ

lang, quay đầu lại không nói gì.

Tô Bạch hỏi nàng làm sao vậy. Thư Đường ngẩng đầu lên

liếc hắn một cái, nhịn hết nổi, cuối cùng nói: "Mới vừa rồi ngươi không

nên nói Vân quan nhân như vậy. Mặc dù Vân quan nhân không có chức quyền gì

nhưng là người rất tốt." Trầm mặc trong chốc lát, nàng lại nói, "Ta

đi xem hắn một chút." Nói xong liền rượt theo xuống lầu.

Vân Trầm Nhã còn chưa đi xa, thấy Thư Đường vội vã

đuổi th