Polaroid
Vô Sắc Công Tử

Vô Sắc Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325500

Bình chọn: 7.5.00/10/550 lượt.

c khác thường, tựa như không thể hít thở nổi.

"Vân quan nhân ..." Đột nhiên nàng cảm thấy

sợ hãi, rũ mắt xuống nói: "Lúc đầu ta cũng không biết nương của ta là Uyên

Ương, đừng...đừng xem thường bà. Có lẽ bọn họ đã hiểu lầm nương của ta, bà nhất

định là một người tốt bụng lương thiện."

"Ừ, ta biết." Vân Trầm Nhã nhẹ giọng nói.

Thư Đường kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Vân Trầm Nhã cười nhẹ: "Nhìn nàng là biết. Mẫu

thân nàng nhất định là một người chân thành, đơn thuần."

Thư Đường sửng sốt. Rõ ràng là lời hay ý đẹp, nhưng

nghe xong, một chút cũng không vui vẻ nổi.

"Vân quan nhân thật tốt bụng." Giây lát sau,

nàng lại nói tiếp. Thần sắc càng ngày càng ảm đạm.

Vân Trầm Nhã cười hỏi: "Tiểu nha đầu ngốc, đang

nghĩ gì vậy?"

Thư Đường mím môi lại như không muốn nói, nhưng nén

trong lòng lại hết sức khổ sở. Âm thầm lặng lẽ một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên

nhìn Vân Trầm Nhã, nghiêm túc nói: "Vân quan nhân, đôi khi...đôi khi ta có

chút không cam lòng mình sinh ra bần hàn như vậy."

"Nếu, nếu có thể sinh ra trong một gia đình tốt

hơn, có thể... có thể gả cho một tướng công như Vân quan nhân...vậy thì tốt

rồi." Nói xong, lại mím môi gục đầu xuống "Vân quan nhân, trăm ngàn

lần đừng bao giờ để cho cha ta nghe thấy những lời này, ông nghe được nhất định

là sẽ rất thương tâm. Ta cũng không hề có một chút ý trách móc oán giận gì ông

cả, chỉ là..."

Thư Đường ngẩng đầu, lại nhìn vào mắt Vân Trầm Nhã,

thành thành thật thật nói: "Chỉ là có chút khổ sở."

Vân Trầm Nhã giật mình. Sau một lúc lâu, vẻ mặt hắn

cũng ảm đạm theo, cười có chút cô đơn tịch liêu: "Ta có thể hiểu

được." Hắn nói.

Hắn có thể hiểu được. Cũng giống thế, đôi khi hắn có

chút hối tiếc mình đã sinh ra trong gia đình đế vương ở Thần Châu Đại Anh Triêu

quốc, mà lại là trưởng tử duy nhất. Sau khi ra đời, đã lập tức mang gánh nặng

giang sơn xã tắc trên vai.

Đại hoàng tử Anh Triêu quốc Anh Cảnh Hiên thiên phú dị

bẩm, quả thật là một kỳ tài trăm năm khó gặp. Kỳ lạ là từ trước đến nay hắn

luôn thành thạo đối phó giải quyết bất kỳ chuyện gì, nhưng giờ phút này lại

không biết phải làm sao.

Hắn phất phất cây quạt, ra vẻ ung dung thoải mái, nói:

"Tiểu Đường, đi dạo với ta một lát."

Thư Đường "Ừ" một tiếng, dáng vẻ thật thà

chất phác.

Trong thành đã tràn ngập sắc thu, ráng chiều lượn lờ

bao phủ lầu các, con sông gấp khúc uốn lượn quanh đầu cầu.

Thư Đường và Vân Trầm Nhã một người trước một người

sau đi tới, hai người cũng không lên tiếng nói chuyện. Đi một hồi lâu, cả hai

đều ngẩn ngơ, mờ mịt chìm vào ký ức của riêng mình. Vân Trầm Nhã bỗng dừng lại,

đột nhiên chỉ vào một tòa đình lục giác trước mặt nói: "Ở nơi này, trước

đây ta và đệ đệ của ta đã từng đến qua."

Thư Đường ngẩn người ra hỏi: "Vân quan nhân có đệ

đệ sao?"

Vân Trầm Nhã gật đầu: "Ừ, có một đệ đệ, chỉ kém

ta nửa tuổi thôi." Nói xong, ánh mắt hắn xa xăm, như đang nhớ lại chuyện

cũ, tự nhiên cười nói: "Từ nhỏ ta đã không có ai gần gũi thân thiết bên

cạnh mình cả, chỉ có đệ đệ là tốt với ta. Mặc dù có lúc cãi nhau, nhưng hai năm

ở chung bên nhau, xem như bạn tương giao tình nghĩa sâu đậm vô cùng."

Vân Trầm Nhã nói xong, lại rũ mắt xuống, cúi đầu cười

hai tiếng: "Tính tình hắn cao ngạo, lại có chút vội vàng xúc động, sợ là

không ai ưa. Không biết hiện giờ hắn ra sao?"

Thư Đường nghe xong, vốn đang tự hỏi tại sao tính tình

hắn tốt như vậy mà lại không có người nào gần gũi thân thiết với hắn, nhưng

nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nén nỗi thắc mắc này lại trong lòng, nói ra lời có

thể khiến hắn vui vẻ hơn: "Ta thấy hắn nhất định sống rất tốt."

"Sao nàng biết?" Vân Trầm Nhã quay đầu lại,

nhíu mày cười nói.

Thư tiểu Đường gật gật đầu: "Nếu là đệ đệ của Vân

quan nhân, chắc chắn phải là người rất có bản lĩnh."

"Hắn a..." Vân Trầm Nhã thích thú kéo dài âm

cuối "Hắn...mới thành thân, thật kỳ lạ, không biết cô nương nhà nào lại

chịu nổi hắn nữa."

Thư Đường nghe xong, không biết trả lời như thế nào.

Đang do dự, bỗng thấy Vân Trầm Nhã xoay người lại, nghiêm túc nhìn nàng nói:

"Tiểu Đường, chi bằng chúng ta...thử đi..."

Thư Đường nhất thời cứng đờ người ra.

Vân Trầm Nhã lại nói: "... không dám cam

đoan...nhưng ..."

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bỗng rất muốn tùy

theo tâm ý của mình, quyết định một chuyện mà không để ý đến hậu quả. Dù cho có

thành hay không cũng được.

Nếu lúc này, người của triều đình Anh Triêu quốc có

mặt ở đây, chắc chắn ai nấy sẽ cười đến rụng răng. Một Đại hoàng tử luôn hành

động tùy tiện bừa bãi, lòng dạ thâm sâu, âm hiểm ngoan độc, không ngờ cũng có

lúc bứt rứt mất tự nhiên, lúng túng bối rối không biết làm sao như hiện giờ.

Vân Trầm Nhã nói: "Nàng xem, ta đã nói là muốn

cưới nàng trước mặt đông người như vậy, nếu không thực hiện, chẳng phải là...

Chẳng phải là mất uy tín hay sao?"

Cũng là lần đầu tiên trong đời, đường đường một con

sói ba đuôi thành tinh lại nói dối gạt người vụng về như thế.

Nhưng cũng may đứng trước mặt hắn là Thư Đường – là

tiểu Đường muội thành thật đơn thuần, đối với Vân Trầm Nhã hắn tin tưởng đủ

điều.