
nhân để che mắt này, ngày sau chúng ta làm việc
tất sẽ khó khăn hơn."
Thân phận Vân Trầm Nhã ở Nam Tuấn quốc vốn là một thương
nhân đến từ Thần Châu Anh Triêu quốc. Ngụy trang dưới lớp "thương
nhân", thường ngày hắn kết giao, hành động đều hết sức dễ dàng. Nhưng hiện
nay, đám người Phương Diệc Phi và Đỗ Lương lợi dụng chuyện lần này truyền bá
địa vị không tầm thường của Vân Trầm Nhã ra cho dân chúng, từ nay về sau, ai
kết giao với hắn không thể không đề phòng cẩn thận hơn.
Tư Không Hạnh nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi
trong Tử Vi đường, tránh không khỏi có chút phẫn nộ và kích động: "Bọn Hồ
Thông, Lan Nghi thật quá mức lỗ mãng!"
Vân Trầm Nhã phe phẩy cây quạt, cười hề hề nói:
"Bọn chúng chẳng qua là tiểu tốt loi choi thôi. Thú vị nhất là Nguyễn
Phượng, diễn vai mặt đỏ tức giận quá đạt, ngay cả ta cũng đều nhìn ra mấy phần
chân tình."
Tư Không Hạnh kinh ngạc: "Ý của Đại công tử
là..."
Vân vĩ lang nói: "Tìm Đường Ngọc về đây, bảo hắn
là đã có tin tức về nơi Phương Diệc Phi đang ẩn nấp."
Tư Không Hạnh khẽ giật mình, lập tức hiểu được nguyên
nhân. Vì sáng nay Đường Ngọc nói hắn sẽ đến thăm phủ Thu tướng quân, mà Thu phủ
cách Vân phủ khá xa, Tư Không Hạnh bèn nói: "Vậy chi bằng Đại công tử về
phủ trước đi, thuộc hạ sẽ đi tìm Đường công tử."
Nghe xong, Vân Trầm Nhã chỉ ngẩn người ra. Một lúc lâu
sau, hắn dựa gốc cây, cầm cây quạt trong tay lắc qua lắc lại, nhưng vẫn không
nói tiếng nào.
Tư Không Hạnh buồn bực hỏi: "Đại công tử còn có
chuyện gì khác phân phó sao?"
Vân Trầm Nhã trầm mặc, mất tự nhiên nói: "... Tìm
Đường Ngọc xong rồi về phủ đi, không cần chờ ta." Nói xong, ánh mắt hắn
không tự chủ được dừng ở tàng cây ngô đồng cách đó không xa.
Trời vào thu nhưng phong cảnh phương Nam này vẫn xanh
ngắt như cũ. Dưới tàng cây um tùm, một cô nương trong xiêm y màu vàng đứng
thẳng tắp, thấy hắn nhìn về phía mình, vẻ mặt lại kích động lên.
Vân vĩ lang quay đầu lại, yết hầu nhộn nhạo:
"..."
"Thuộc hạ đã hiểu!" Một màn như vậy đập vào
mắt Tư Không Hạnh, sao hắn có thể không hiểu đạo lý chứ? Dường như nhìn ra tâm
tư khúc mắc của Vân vĩ lang, khi Tư Không Hạnh nói tiếp, trung khí đã dồn xuống
đan điền mười phần "Hôm nay tiểu Đường cô nương bị kẻ xấu khi dễ, may mà
có Đại công tử ra tay tương trợ. Thuộc hạ nghĩ, chắc giờ tiểu Đường cô nương
vẫn còn chưa nguôi ngoai, nếu Đại công tử có thể ở lại an ủi một lúc, nhất định
nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."
Vân Trầm Nhã hoảng hốt, sau một lúc lâu hắn chậm rãi
đứng thẳng dậy, thất thần nói: "Đâu cần ngụy biện nhiều như vậy..."
Nhưng mà lúc này, trên gương mặt cứng nhắc như khúc gỗ
vạn năm không thay đổi của Tư Không Hạnh lại hiện lên vài tia vui mừng. Hắn
chắp tay nói: "Thỉnh đại công tử cứ yên tâm ở bên cạnh tiểu Đường cô
nương, thuộc hạ xin cáo lui!" Nói xong, hắn cũng không nấn ná ở lại, lập
tức xoay người bỏ đi.
Có một loại cảm giác gọi là cận hương tình khiếp.(Cận
hương tình khiếp: xa quê hương đã lâu, khi trở về thấy hồi hộp nôn nao) Vân
vĩ lang thoạt tiên cũng không biết, khi gió thu lướt qua, con phố dài trống
vắng giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn và Thư Đường, tim Vân vĩ lang đập thình thịch
nhanh hơn mấy nhịp.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng xuống, lúc này mới bước
qua, nhẹ giọng kêu: "Tiểu Đường."
Không phải một câu tiểu Đường muội trêu chọc thường
ngày, hắn gọi là tiểu Đường.
Thư Đường toàn thân cứng ngắc, gục đầu xuống không dám
nhìn hắn: "A, a... có."
Vân Trầm Nhã trấn tĩnh lại một lát, lại hỏi: "Sao
lại đứng một mình ở đây? Thư bá phụ và Đa Hỉ cô nương đâu?"
Thư Đường quét mắt nhìn lung tung xung quanh, nhưng
không dám nhìn Vân vĩ lang "Họ, bọn họ vừa mới đi rồi. Ta nói, muốn, muốn
ở đây đợi, nên bọn họ đi trước hết cả rồi..."
Khi nói chuyện, vài sợi tóc mai bên trán Thư Đường rũ
xuống. Nàng lấy tay phất vài lần, nhưng cũng vẫn rơi xuống như cũ. Làn da bên
má trắng như tuyết, đôi mắt long lanh nhìn xuống như tỏa sáng. Vân Trầm Nhã trố
mắt ra nhìn, không nhịn được giơ tay vén lọn tóc mai ra sau tai giúp nàng.
"Tiểu Đường." Vân Trầm Nhã lại gọi "..."
"Vân, Vân quan nhân, ngươi không cần phải nói, ta
hiểu được." Bàn tay Thư Đường gắt gao nắm chặt lại, ngón tay siết đến
trắng bệch, ngực phập phồng vì khẩn trương.
"... Hiểu được?" Vân Trầm Nhã hỏi.
"Ừ." Thư Đường gật gật đầu, hít một hơi thật
sâu, lúc này mới có đủ dũng khí nhìn Vân vĩ lang "Hiểu được lời nói vừa
rồi của Vân quan nhân....nói muốn cưới ta, là vì giải vây giúp ta. Lúc nãy khi
ngươi nói chuyện với Tư Không công tử, một mình ta ở đây suy đi nghĩ lại, đã
hiểu rõ chuyện này rồi."
Trước nay chỉ biết hắn tuấn mỹ như thần tiên ca ca,
nhưng hôm nay, khi hắn đứng trước mặt nàng, lại phát hiện mỗi đường nét hình
dáng, mỗi động tác cử chỉ của hắn đều kinh vi thiên nhân. (Kinh
vi thiên nhân: khiến người ta kinh ngạc chấn động khi nhìn thấy, tựa như tiên
nhân trên trời).
Hàng chân mày dài như trúc, khóe môi ôn nhuận, đôi mắt
sâu thẳm long lanh biêng biếc.
Thư Đường nhìn nhìn một hồi, trong lòng nổi lên một
cảm giá