
i thủ.
Ta không ngừng tính toán phải thoát đi hắn như thế nào, lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn hắn chết.
“Lạc nhi……” thanh âm của Nam Cung Minh giống như một con sói cô độc
bị thương, chỉ có vô tận đau đớn, đâm vào lòng ta đều đang bất an run
run.
Ta khẩn cầu nhìn Thạch Thạch, không ngừng lắc đầu.
Thạch Thạch do dự một lát.
Nam Cung Minh ôm miệng vết thương, gắng gượng mở mắt ra, hướng về
phía ta nhìn lần cuối cùng, nhanh chóng ẩn vào rừng cây, biến mất ở
trong bóng đêm.
“Lòng dạ đàn bà! Cứ cản trở!” Thạch Thạch hô hấp có điểm dồn dập, hắn nghiêng nghiêng dựa vào đại thụ, thở hổn hển một hồi lâu, mới oán hận
giáo huấn ta,“Có biết không thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng?!”
Ta tự biết làm sai, co quắp bất an nói:“Thực xin lỗi……”
“Nghe đây, ta không muốn chịu ân tình của nữ nhân, lại càng không
muốn nhận thủ đoạn thấp kém của giang hồ như thế này, lần sau có vũ khí, liền quang minh chính đại xử lý đám kia! Ngươi đừng lại vướng chân
vướng tay!” Thạch Thạch lại thở một hơi, bỗng nhiên lại nổi giận nữa,
một cái tát chụp lên đầu ta lại mắng:“Cái tên không đầu không đuôi này!
Cứ hướng chỗ đánh nhau mà lủi vào, muốn chết sao? Thực TMD ngu xuẩn! Lại có lần sau, lão tử…… Lão tử liền…… Đem ngươi ấn lên ghế hung hăng đánh
một chút! Đánh cho ngươi ba ngày không xuống giường được!”
Ta biết vâng lời, mặc cho quở trách, cũng ngoan ngoãn giơ tay thề, lần sau không dám.
“Đi.” Thạch Thạch thở đủ, mệnh lệnh nói.
Hắn không có lại cõng ta, chỉ giữ chặt tay của ta, tốc độ đi cũng không mau.
Ta nghĩ chắc hắn đã nổi giận.
Bỗng nhiên một bóng đen hiện lên trước mắt, là Thác Bạt Tuyệt Mệnh từ trong đám cây cối chui ra, trên người dính không ít máu tươi, tóc cũng
rối loạn rất nhiều. Hắn thấy chúng ta, phi thường vui sướng:“Lạc nhi,
Thạch Thạch, các ngươi không có việc gì đi?”
Trong lòng ta bỗng nhiên có cảm giác bất an khó hiểu, cảnh giác hỏi:“Ngươi đi đâu vậy ?”
“ Viện quân của Hầu phủ tới, ta bị bám trụ.” Thác Bạt Tuyệt Mệnh đem
tầm mắt theo Thạch Thạch chuyển tới trên người ta, lại trở nên có chút
ngơ ngác .
Nhớ tới Long cầm thú bỗng nhiên xuất hiện, nghĩ đến kẻ mật báo không
biết tên, nghĩ đến câu trả lời của Nam Cung Minh, nghĩ đến tâm tư hắn
đối với mình, ta không dám hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Đang muốn mở miệng hỏi lại, Thạch Thạch hung hăng nhéo ta một cái,
thoải mái mà cười nói:“Đại ca trở về vừa kịp lúc, thừa dịp Hầu phủ cùng
Ma giáo đánh cho hỗn loạn, chúng ta nhân cơ hội rời đi đi.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh vội vàng gật gật đầu, không dám lại nhìn ta, đi đằng trước mở đường.
Ta vì Thạch Thạch đối huynh đệ tín nhiệm vô điều kiện cảm thấy phi
thường buồn bực, nhưng cũng không thể mở miệng phản bác một cách rõ
ràng, liền đẩy lưng hắn một cái, muốn dùng hành động lặng lẽ nói cáo
trạng.
Không ngờ, thân mình chắc chắn như đá tảng của Thạch Thạch nhưng lại
hơi hơi lắc lư hai cái, trong lòng bàn tay ta truyền đến cảm giác ươn
ướt dinh dính, vội vàng rút tay lấy về nghe nghe, đó là mùi của máu……
“Ngươi……” Ta kinh hãi.
Thạch Thạch nhìn ta, nhìn xem Thác Bạt Tuyệt Mệnh, vươn ngón trỏ ở bên môi nhẹ nhàng điểm một chút, lắc đầu, tỏ vẻ trầm mặc.
Người ở trên giang hồ, tất nhiên không thể thiếu hai thứ, một là thuốc trị thương, hai là đường lui.
Phụ cận Trừng hồ có đường thủy thông suốt
bốn phương, thuyền khách thuyền hàng vô số, cho nên Thạch Thạch đã sớm
chuẩn bị phương án lui lại khi đi trả thù Đỗ Tam Thanh, vẫn là chiếc
thuyền nhỏ có mái che đậu ở trong bụi cỏ lau như trước, trên thuyền chứa hành lý và dụng cụ hàng ngày của chúng ta. Ở trên sóng nước xô đẩy, dọc theo sông nhỏ vội vàng rời đi.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không quá thích đường thủy, hắn là cao thủ cưỡi
ngựa, kỹ năng bơi chỉ biết bơi chó, lần trước nhảy cầu chạy trốn nếu
không phải Thạch Thạch và ta có kỹ năng bơi cao, thường thường kéo hắn
một cái, tám phần còn chưa tới bờ là phải ôm hai cái bao đầy ngân lượng
chìm xuống đáy nước.
Bởi vì lần trước nên tâm lý có bóng ma, hắn đối phương án lui lại này cũng không vừa lòng cho lắm, nhưng cũng không thể nề hà, chỉ có thể vừa chèo thuyền vừa nói thầm :“Không cần lại chìm.”
Quần áo màu tối thấy không rõ vết thương, ta kéo Thạch Thạch vào
khoang thuyền, đốt một ngọn đèn, nhóm lửa nấu nước ấm, muốn giúp hắn
băng bó. Hắn thấy ta đưa tay sờ loạn, còn có chút ngượng ngùng, nói muốn tự làm. Ta bất chấp tất cả, phác qua, thô lỗ bạo lực cầm lấy quần áo
hắn vừa nắm vừa xé, lột ra chỉ còn một cái khố.
Chạy trốn mấy ngày nay, bình thường hắn là dựa vào quần áo rộng mới
có vẻ hơi chút cường tráng. Cởi sau mới phát hiện hắn càng ngày càng
gầy, da thịt đen thui do thường xuyên bị phơi nắng dính sát vào xương
sườn và xương bả vai, thắt lưng chỉ to hơn ta hai tấc, trừ bỏ cánh tay
còn có cơ bắp, tổng thể chính là một cây gậy trúc, ngôi sao ta tặng hắn
trước kia còn đeo tại trước ngực, móc vào một sợi xích vàng thô thô, có
vẻ có chút không hài hòa, giống một tên nhà giàu mới nổi……
Ta chọc chọc xương sườn, nhỏ giọng nói thầm:“Gầy như vậy……”
“Người quái dị, ngươi muốn chết?!” Thạch Thạch thẹ