
ơng Phượng
Tường bỗng nhiên phát lực, mạnh bắt lấy chân ta. Ta sợ tới mức nhắm mắt
lại, hung hăng đâm một đao về phía ngực hắn.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh vội vàng kêu:“Vị trí sai lầm rồi, làm lại!”
Ta vội mở ra mắt, nhìn người bị đâm, quả thật không chết. Vội vàng đem đao rút ra, giải thích:“Thực xin lỗi, ta làm lại.”
Đao thứ hai vị trí đúng rồi, nhưng là người còn chưa có chết.
“Lực…… Lực đạo mạnh thêm ba phần……” Phương Phượng Tường kêu rên một
tiếng, hắn cũng chịu không nổi cái phen lăng trì lung tung này.
Ta hai lần hạ đao, hao hết dũng khí, ý nghĩ trống rỗng, cả người đều
choáng váng, bối rối rút ra đao nói xin lỗi:“Thật ngại quá, ta bình
thường ngay cả lợn cũng chưa giết qua, lính mới, mong ngài thông cảm……”
Hắn đau đến ngũ quan đều vặn vẹo , lại như trước cười nói: “Ta ở bên dưới …… Chờ ngươi!”
Thật vất vả lại cố lấy dũng khí, trúng mục tiêu. Phương Phượng Tường
mang theo oán niệm vô hạn, chống chọi đầy đặn ba đao, phiền muộn mà đi.
Ta xác nhận hắn không có hơi thở, rút đao ra. Mạch máu lớn ở tim hắn
bị chặt đứt, máu bị bế tắc phun ra dữ dội đến, tung toé lên trên tay ta, trên người, trên mặt, dính dính phết nhuộm cả người, mang theo hương vị ấm nóng mà tanh hôi. Cúi đầu nhìn hai mắt của hắn đã chết mà không nhắm mắt, cảm giác buồn nôn nảy lên cổ họng, ta nhịn lại nhịn, rốt cục chống đỡ không được hướng về phía góc tường mạnh liệt nôn mửa, cũng không
ngừng dùng khăn lau mặt rửa tay, nhưng vẫn cảm thấy vết máu lưu trên
toàn thân, tẩy rửa như thế nào cũng không sạch.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh lẳng lặng ngồi dưới đất vận công bức độc, chờ ta
nôn xong rồi quay về, chỉ chỉ lên thi thể, bình tĩnh phân phó:“ Thanh
danh của Phương Phượng Tường ở bên ngoài vô cùng nổi tiếng, làm chuyện
xấu có thể không chút dấu vết1, làm cho người ta lấy không ra chứng cớ, chúng ta nhất định phải nhanh chóng xử lý thi thể hắn, để
tránh bị người phát hiện, tội vạ lên người.”
1 Gốc: thiên y vô phùng: áo của ông trời không thấy được đường chỉ.
Ta nôn đến mức hai mắt nước mắt giàn giụa, che khăn đi qua, dùng mũi
chân đá đá thi thể mà chính mình lần đầu tiên giết người, khiêm tốn
thỉnh giáo chuyên gia:“Xử lý như thế nào? Đào cái hố chôn sao?”
“Ta nhất thời phân nửa là không có khí lực, thân thể ngươi đơn bạc,
đào không được hố lớn như vậy,” Thác Bạt Tuyệt Mệnh suy tư một lát, rất
nhanh làm ra an bài hợp lý,“Trước tiên ngươi lấy đao đem hắn cắt thành
từng khối, sau đó phóng lửa lên đốt cháy, khiến người ta không nhận biết được ngũ quan, lại chôn dưới tàng cây làm phân bón.”
“Không!” Ta nghe được trợn mắt há hốc mồm, điên cuồng lắc đầu nói,“Ta cũng không phải kẻ giết người liên hoàn, giết một người đều muốn run
lẩy bẩy đến nửa ngày, không nên có tố chất tâm lý bưu hãn đi bầm thây
đốt xác?!”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh thấp giọng nói:“Thạch Đầu đã bị hắn bán, chưa biết còn sống hay chết.”
Ta:“Bầm thây muốn bắt đầu chặt từ chỗ nào?”
…… Gần ngôi miếu đổ nát có không ít củi lửa, đống lửa đốt cháy sáng
rực, sau khi cơ thể người bị đốt cháy, trong không khí tràn ngập một cỗ
mùi vị cá mực nướng. Ta chịu đựng ghê tởm, một bên chặt một bên dùng
nhánh cây không ngừng lật giở trong thi thể, giống như nướng khoai lang
nướng đến mức cháy đen, ném ra cái hố đã được đào ở phía sau, lấy bùn
đất chôn lấp. Cuối cùng, thời điểm chém tới đầu, cơ hồ muốn nôn cả lục
phủ ngũ tạng ra ngoài, song còn có thể chống đỡ được. Ta đem vật phẩm
tùy thân của hắn thiêu hủy không lưu lại một món nào, tro tàn cũng giẫm
vụn, thiêu không được bảo kiếm làm bằng ngọc bội, thì đập vỡ, phá hủy,
mục đích không lưu lại giấu vết nào. Cuối cùng, đem quần áo dính máu của chính mình cũng ném vào đống lửa, xong hết mọi chuyện.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh từ trong lúc vận công mở mắt ra, tán thưởng:“Ngươi rất có kinh nghiệm, quả nhiên là nữ nhân tôt.”
Ta đáp với vẻ mặt khóc tang:“Quá khen, cho phép ta lại nôn mửa một hồi nữa……”
Ta đời này cũng không muốn ăn thịt nữa.
Xử lý xong thi thể, đã là sáng sớm ngày hôm sau, ta không ngừng lau
chùi tay, cứ cảm thấy có vết máu tẩy không sạch ở mặt trên. Phương
Phượng Tường không có quyền có tiền như Long Chiêu Đường, hắn hạ mê dược không có hiệu quả mạnh như bảy bước Nhuyễn cốt tán, Thác Bạt Tuyệt Mệnh vận công cả đêm, công lực khôi phục năm sáu phần, hắn lau đi mồ hôi
trên trán, đứng lên, nói không thể trì hoãn ở nơi này, muốn dẫn ta đi
ngay lập tức.
Ta hỏi:“Thạch Đầu thực sự đã xảy ra chuyện sao? Sẽ không phải hắn gạt người chứ?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh ở trên đạo lí đối nhân xử thế thực vô năng, nhưng kinh nghiệm giang hồ cũng là lão cáo già, hắn phân tích nói:“Phương
Phượng Tường cái loại ngụy quân tử này, sẽ không làm việc không nắm
chắc. Nếu Thạch Đầu chưa bị xử lý, hắn không thể có khả năng không lo sợ mà xuống tay hung tàn, uy hiếp ta đòi tàng bảo đồ, hắn sẽ lưu lại tánh
mạng của chúng ta, tiếp tục bảo trì quan hệ lương hảo, làm quân tử phong lưu, phóng dài dây câu đến Thạch Đầu, rồi một lưới bắt hết. Cho nên……
Thạch Đầu bị bán cho An lạc Hầu, hắn sẽ tha cho Thạch Đầu một mạng sao?”
Long Chiêu Đường ích kỷ m