
áu lạnh, có thù tất báo, hơn nữa đam mê dụng hình, trong nhà sủng thiếp làm trái hắn một chút ý tứ, hoặc là hao tổn
hắn nửa điểm mặt mũi, đều bị ép buộc chết, huống chi Thạch Đầu đoạt mỹ
nhân của hắn.
Ta mất đi trụ cột, tâm loạn như ma, không có chủ ý, lúc đi theo sau
Thác Bạt Tuyệt Mệnh ra cửa miếu thì nghiêng ngả lảo đảo, còn suýt bị
ngưỡng cửa vướng ngã. Trong lòng cũng mơ mơ màng màng, giống như rơi vào trong cơn ác mộng thật dài thật dài, không có tỉnh lại. Thương tâm cùng áy náy như bị kiến cắn xé nội tâm, mỗi một giây đều dài lâu giống như
một ngày vậy, có loại cảm xúc khó có thể diễn cảm thành lời khiến cho ta hối hận đến phát điên, nếu là thành thật quy củ lặp lại con đường cũ
của Lâm Lạc Nhi, không trốn tránh cầm thú, không mưu toan đi thay đổi
vận mệnh, Thạch Đầu có phải hay không còn có thể êm đẹp ở nông thôn rèn
sắt?
Trên đời có rất nhiều nếu, lại chỉ có một kết cục.
Bây giờ để ta đi thay để đổi lại tính mạng của Thạch Đầu, ta nguyện ý.
Nhưng là Long Chiêu Đường không chịu, thời điểm đào vong, ta ở trên
lưng Thạch Đầu nhìn hắn liếc mắt một cái lần cuối cùng, trên khuôn mặt
tuấn mỹ của hắn là cái loại điên cuồng vặn vẹo, vẻ mặt hận không thể đem chúng ta ngoạm xương ăn thịt, giống như loại ác quỷ khủng bố ở địa
ngục. Một khi hắn động sát tâm, sẽ không buông tha cho ai.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cũng không đồng ý, hắn ngược lại không phải là
muốn vứt bỏ huynh đệ, chính là trong lòng tính toán thật kỹ lưỡng. Thạch Đầu đã lành ít dữ nhiều, thủ hạ của Long Chiêu Đường phần đông là cao
thủ, hắn ngay cả một phần mười cơ hội để cứu ta đều không có. Vô luận là giao nộp chính mình hay là giao nộp ta, cũng là mua bán không có lời,
còn không bằng đem việc này ghi nợ, trước đem người an trí tốt, tạm gác
lại về sau báo thù.
Ta nói:“Long Chiêu Đường thích tra tấn người, chưa hẳn sẽ nhanh như vậy động thủ giết chết Thạch Đầu.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cười khổ nói:“Cho dù Thạch Đầu không chết, nhà lao tại An lạc Hầu phủ, lại cướp đoạt dễ dàng như vậy sao?”
Ta không biết hắn lời này là thật tâm hoặc là giả ý, cũng có một chút hoài nghi hắn hy vọng muốn cưới vợ của huynh đệ đã chết. Nhưng là ta
trong lý trí biết được Thạch Đầu không phải do hắn hại, mặc kệ hắn làm
gì quyết định, đều là theo lý thường phải làm, ta không thể học não tàn
như vậy khóc sướt mướt hồ nháo, cứng rắn buộc hắn đi chịu chết, chính là trong lòng còn ôm có một đường hy vọng:“Nói không chừng, Thạch Đầu có
thể chính mình chạy thoát…… Hắn giảo hoạt thông minh hơn so với ta, ta
đều tránh được ba lượt, hắn hẳn là cứng cỏi hơn…… Không bằng, chúng ta
đợi chút đi?”
“Ta có trực giác không lành.” Thác Bạt Tuyệt Mệnh cự tuyệt , hắn thấy ta như cha mẹ chết, cả người đều mất hồn, đau lòng khuyên giải an ủi
nói,“Ta thề, đợi sau khi ngươi an toàn, ta liền trở về tìm Thạch Đầu,
nếu hắn từ trong tay An lạc Hầu chạy thoát, còn tồn tại một hơi thở, ta
nhất định đưa hắn tìm đến trả lại ngươi.”
Đây quả thật là an bài tốt nhất, ta lại áy náy vì lòng nghi ngờ của chính mình, nặng nề mà gật gật đầu.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh vội vã đánh xe ngựa liều mạng trốn chạy, nhưng
trên người dư độc chưa hết, thường xuyên choáng váng đầu mệt mỏi, đi một chút lại ngừng, tốc độ không nhanh. Ta hết sức chịu đựng lau nước mắt,
tiếp nhận roi muốn hỗ trợ đánh xe, kết quả thiếu chút nữa đánh xe tới
đường rãnh đi.
Nhưng là cố gắng của chúng ta cuối cùng thất bại .
Buổi chiều ngày thứ ba đào vong, độc tố trên người Thác Bạt Tuyệt
Mệnh cuối cùng cũng hết, chuẩn bị điên cuồng chạy xe. Mấy trăm võ lâm
nhân sĩ cùng binh lính bỗng nhiên xuất hiện, vây quanh chúng ta ở giữa
đường, chiếc xe ngựa hoa lệ khôn cùng của Long Chiêu Đường, như cơn ác
mộng chậm rãi xuất hiện ở trước mặt. Mỹ nhân vén lên mành, hắn hướng về
phía ta, môi mỏng lạnh như băng tà tà nhếch lên, hướng về phía không
trung bật ngón tay2 nói:“Tiểu Lạc Nhi, lâu lắm không gặp, tới gặp gỡ người quen đi, hy vọng ngươi còn nhận ra được.”
Một người đầy máu bị trói gô từ trong xe ngựa bị đẩy đi ra, ngã thật mạnh trên mặt đất, giãy dụa ngọ nguậy.
2 Bật ngón tay: 2 ngón cái và ngón giữ chạm vào nhau rồi đánh ra kêu tách (Finger snap)
Ta không cần tự hỏi, lập tức nhận ra , đó là Thạch Đầu của ta.
Hắn đã huyết nhục mơ hồ.
Ác mộng trở thành sự thật.
Nhịp tim cùng hô hấp đồng thời đình chỉ, hai chân của ta như nhũn
ra, thân thủ tóm lấy Thác Bạt Tuyệt Mệnh ở bên cạnh, muốn dựa vào hắn để chống đỡ, để không ngã ngồi trên đất.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh chần chờ một lát, đẩy ta ra, hắn rút ra phi tác,
nhanh chóng phóng qua đám người, ngăn cản mũi tên phóng tới, nhanh như
chớp chạy thoát.
Uyên ương cẩm: Gấm thêu uyên
ương- Uyên ương chỉ một giống chim ở nước hình như con vịt mà bé (con
le). Con đực thì trên cổ có lông mã trắng và dài, cánh to mà đẹp, con
cái thì không có lông mã, cánh cũng xấu, thường ở trong sông trong hồ.
Con đực gọi là uyên, con cái gọi là ương, đi đâu cũng có đôi không rời
nhau, vì thế nên người xưa nói ví sự vợ chồng hòa mục
“Ngươi có thể đi qua nhìn xem”. Long
Chiêu Đường ôn hòa