
quên không được, ta
nếu không đem ngươi mang theo đi cho mọi người xem xem, chẳng phải đáng
tiếc?” Tiểu vương quản sự “Xuy” hai tiếng, cảm thán nói,“Kia cái răng,
kia miệng, kia đầu…… Còn có hồng toàn bộ khuôn mặt, đến nay bọn họ ngẫu
nhiên đi ra ngoài uống rượu khi còn có thể nhắc tới, nói là thú vị được
ngay.”
Mã đại nương vỗ đùi, kinh ngộ nói:“Nguyên lai Hoàng Tam lần trước nói hầu mông cô nương chính là nàng a? Ta nguyên bản còn chưa tin đâu.”
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Ta rất xem
nhẹ hư không tịch mịch của chốn nông thôn, cũng quá xem nhẹ khả năng bát quái của nam nhân, cái tạo hình như hoa dùng để dọa lui cầm thú, hiệu
quả rất rung động, ngược lại lộng xảo thành chuyên, làm cho người ta ấn
tượng khắc sâu, trở thành đề tài khôi hài trong lúc trà dư tửu hậu…… mặt của ta lúc này thực đỏ như mông khỉ .
Tiểu Vương quản sự cảm thấy nói hơi quá đáng, chạy nhanh an ủi hai
câu:“Hiện tại mặt đẹp hơn, hơn nữa thiếu chủ nhớ rõ ngươi, nói không
chừng là chuyện tốt.”
Mã đại nương cũng cười nói:“người ngốc có phúc của người ngốc, ta xem nha đầu nhà ngươi chính là có đại phúc khí , nhanh lên núi đi thôi,
đường còn rất dài.”
Trong tiếng cười đùa, ta ủ rũ tiếp tục bước lên đường.
Xe ngựa lại đi rất xa, cuối cùng cũng đến chân núi, lên núi tất cả
đều là bậc thang, không thể đi xe, thân phận chúng ta cũng không có cỗ
kiệu để ngồi, chỉ có thể đi bộ. 2999 bậc thang, ta đi một nửa cũng sắp
không thể đi nổi nữa , nửa đường sau là dựa vào Thạch Thạch vừa kéo vừa
tha đi tiếp, vừa đến cửa chính, cả người tê liệt ngã xuống, thở hổn hển, nói không ra hơi.
Thạch Thạch trên trán cũng đầy mồ hôi, tiểu Vương quản sự khí đạm
thần định, chờ mọi người đều thở xong mới theo cửa bên hông đi vào, tìm
người giao tiếp công việc, sau đó cùng quản sự đem chúng ta giới thiệu
một phen, nhất là nhằm vào ta cùng Thạch Thạch. Quản sự nghe thấy Thạch
Thạch khỏe mạnh, ánh mắt nhất thời sáng rực, không ngừng gật đầu.
Tiểu Vương quản sự lại phân phó chúng ta vài câu nói linh tinh, sau đó tự rời đi.
Ta vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đánh giá chung quanh, chỉ thấy từ
sườn núi đến đỉnh núi, đều mơ hồ có thể thấy được phòng ốc trang nhã,
một màu ngói xanh tường trắng, khắp nơi là những cây cổ thụ che trời,
trúc biếc tùng xanh, không khí mát mẻ thấm vào lòng người, vài tiếng
vượn hót chim kêu truyền đến trong rừng.
Ở tại ngọn núi có tu tiên ý cảnh như thế, còn có thể làm cầm thú, Nam Cung phụ tử cũng khó kiếm. (^_^)
“Hoàn cảnh không thể thay đổi bản chất.” Ta mặc niệm những lời này ở
trong lòng vài lần, sau đó buông cảm giác suy sụp vừa mới thất bại, vực
dậy tinh thần, tiếp tục kiên cường mà đối diện khốn cảnh.
May mắn quý nhân bận rộn, vài hạ nhân làm việc nặng không cần quấy
rầy chủ tử , quản sự cũng là người phúc hậu, không xử chúng ta, nhưng
người mới luôn phải làm những việc vất vả nhất, cho nên hắn cho chúng ta phụ trách mỗi ngày quét tước 2999 bậc thang mà chúng ta vừa mới đi qua, chỉ có Thạch Thạch không giống người thường, phụ trách đi lấy nước pha
trà cho Nam Cung Hoán.
Ta quét 300 bậc giữa, nghĩ đến mỗi ngày phải đi hai lần hơn 1000 bậc
thang, đôi chân nhỏ liền cảm thấy bồn chồn. Phụ trách 300 bậc cuối là A
Sơ, thiếu chút nữa khóc nhè.
Thạch Thạch cười nhạo ta:“Người của Nam Cung thế gia tất cả đều dáng
người rắn chắc, võ công cao cường, nói không chừng chính là do leo thang luyện thành . Chờ ngươi quét vài năm, cũng có thể biến thành một đại
hiệp .”
Ta tức giận đến nhảy dựng lên đánh hắn mấy quyền.
Ngày hôm sau, tổng quản đến công đạo chi tiết công việc, biết được
Nam Cung Hoán là người thật khủng hoảng, chỉ uống nước từ suối Long Dược dưới chân núi.
Thật sự là báo ứng a! Ta đứng ở sườn núi, nhẹ nhàng huơ huơ cầm chổi
quét, xoa thắt lưng cười lớn, nhìn hắn khiêng hai thùng nước lớn, mồ hôi ướt đẫm từ chân núi đi lên trên, vuốt mông ngựa nói:“Chúc Lí đại hiệp
sớm ngày luyện xong thần công!”
Thạch Thạch buông đòn gánh, thiếu chút nữa đem ta theo giữa sườn núi bỏ lại đi.
Nam Cung thế gia đãi ngộ thật sự không tệ, ta chỉ là một nha hoàn cấp thấp nhất, phòng ở rộng rãi, có thể để được 2 cái giường, đệm chăn trải giường đều dày và mới tinh, còn có người đến đo may quần áo, dùng vải
tuy màu sắc rất đạm, nhưng dệt rất kỹ, còn tốt hơn so với bộ đồ ta mặc
hồi Tết. Còn phát thêm một bộ đồ trang sức bằng bạc kiểu dáng đơn giản,
mỗi tháng 1 hộp dầu bôi tóc, mấy nha hoàn tỷ tỷ khác còn có son phấn.
Thạch Thạch không có hứng thú với trang sức của ta, hắn hài lòng nhất là trong thức ăn mỗi ngày đều có thịt! Hơn nữa còn là cơm tẻ! (nino: gạo tẻ mắc hơn gạo tiểu mạch ở Lý gia trang hay dùng)
Ngày đầu tiên hắn ăn 3 bát to, ta nhịn không được sờ sờ bụng hắn, hỏi hắn ăn nhiều đồ như vậy đến tột cùng vào chỗ nào ?
Thạch Thạch nổi giận, cũng phải sờ bụng ta trả thù, ta sợ tới mức nhảy dựng lên vây quanh cái bàn trốn, liên tục kêu:“Phi lễ!”
“Đồ lưu manh! Sao có thể không quy củ như vậy! Con gái người ta thân
mình quý giá, ngươi có thể tùy tiện sờ sao?!” Nữ đầu bếp chạy nhanh