
g lo
lắng, nếu ngươi thật sự cả đời như vậy , ta…… lời hứa của cha ta trước
kia vẫn hữu hiệu .”
Cha hắn hứa hẹn cái gì? Đầu óc ta một mảnh mơ hồ, càng ngạc nhiên.
“Ta nói chuyện giữ lời!” Thạch Thạch tựa hồ có chút quẫn bách, nhanh
chóng thu hồi cái bát, đầu cũng không quay lại nhìn ta chạy đi mất.
Ta chống khuỷu tay, trầm tư hồi lâu, rốt cục nhớ tới cha hắn trước
kia có nói qua “Nếu là Lạc Nhi bị hủy dung gả không được, liền để cho
Thạch Thạch của nhà ta cưới nàng làm vợ đi.”
“Phốc –” Nhớ tới bộ dáng không được tự nhiên của hắn vừa rồi, ta cười ôm bụng, nằm úp sấp trên giường lăn lộn. Ước chừng cười non nửa cái
canh giờ sau, lấy một miếng mứt quả bỏ vào miệng.
Bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh cũng có chút khoái hoạt.
Ngày lại qua ngày, năm lại một năm, trăm hoa nở lại tàn, tàn xong lại nở, đảo mắt mấy năm đã qua.
Năm nay, Lâm Lạc Nhi mười ba tuổi, dung nhan như con bướm vừa ra khỏi kén, rốt cục mở ra đôi cánh xinh đẹp, trừ dáng người mềm mại còn hơi
gầy một chút, tay mượt như nhung, mềm mại nõn nà, xảo tiếu thiến hề, đôi mắt đẹp linh động, đã là phong tư tuyệt thế, diễm quan thiên hạ.
Năm nay, Lí Thạch Thạch mười ba tuổi, vũ chước chi năm*. Phụng mệnh
Nam Cung thế gia, theo hắc vệ tấn công Thiên Ưng Bảo, còn tuổi nhỏ nhưng lại cưỡi một con ngựa cầm trong tay Cửu Hoàn Đại Khảm Đao 84 cân, chỉ
dùng 7 chiêu chém đầu Bảo chủ, giết địch tổng cộng 24 người, một trận
chiến thành danh.
Cũng năm nay, Nam Cung Minh mười bảy tuổi, vũ tượng chi năm*. Đượcc
Nam Cung Hoán phái chưởng quản đường thủy Giang Nam Giang Bắc, chỉ trong một năm liền đem đường thủy dẫn đến Bắc Cương, làm người ôn nhuận như
ngọc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại thêm võ nghệ cao siêu, tinh
thông cầm kỳ thư họa. Vô số giang hồ nữ nhi phương tâm ám hứa, trải qua
trên đường, trịch quả doanh xe, lại có thể giữ mình trong sạch, không
phong lưu làm việc xấu, được công nhận đệ nhất công tử thế gia.
Người ta bị “hoa đào tiển” một năm hai mùa, “hoa đào tiển” của ta một năm bốn mùa.
Cho đến khi thuốc bổ của Nam Cung Minh khiến ta bổ ra máu mũi, phương thuốc của Thạch Thạch sắp ép ta tới nôn mửa, hai vị này mới yên tĩnh
lại, giải cứu ta khỏi địa ngục thuốc.
Lúc nửa đêm canh ba không người, ta thường xuyên soi gương, nhìn gương mặt không có hồng ban, vẻ mặt hối hận không ngừng.
Hơn nữa Tiểu cầm thú tìm y tìm dược gây động tĩnh không nhỏ, cho dù
cố ý giấu diếm, cũng không có khả năng không kinh động đến Đại cầm thú,
vì thế ta lo lắng đề phòng thật lâu.
May mắn Tiểu cầm thú làm người có quy củ, vẫn chưa vì vậy mà bỏ bê
học tập, chỉ là lúc nghỉ trưa lại đây nói vài câu, ước chừng vài phút
rồi bước đi, chỉ có nhiêu đó thời gian thật sự quá ít, bên ngoài thường
thường có đệ tử đến đọc sách quấy rầy, cho dù có nghĩ làm chút chuyện
xấu, cũng không có cơ hội.
Đại cầm thú cũng vẫn chưa có tới tìm ta tính sổ, thật giống như
chuyện này căn bản không tồn tại. Ta hoài nghi là vì “thượng bất chính
hạ tắc loạn”, chính hắn không biết kiềm chế, không mặt mũi mắng con.
Tàng Thư Các là khu vực tránh né Đại cầm thú tốt nhất.
Hắn thích thanh tịnh, không chịu náo nhiệt, nếu hắn muốn đến đều sẽ
ra lệnh cho Ngô quản sự kêu người lui ra chỗ khác, mỗi lần ta nhận được
thông tri đều bỏ chạy bay nhanh, trực tiếp trốn vào góc, ngồi cùng tạp
vật dơ bẩn, cho đến khi cảnh báo nguy hiểm chấm dứt, mới phủi phủi tro
bụi trên người, ngẩng đầu tự nhiên đi ra khỏi hốc, tiếp tục đi lầu hai
đọc sách.
Duy nhất có một lần nguy hiểm là đọc sách mê mẩn, tránh né trễ, xa xa cùng hắn sát bên người mà qua, may mắn người ta căn bản không lưu ý
tiểu nha hoàn, nhìn cũng chưa nhìn ta liếc mắt một cái.
Cảm giác được xem như không khí trong suốt thật tốt.
Ngày qua ngày tựa hồ thực an toàn.
Ta vui mừng khôn xiết, chuyên tâm ứng phó Tiểu cầm thú.
Xét thấy đề nghị năm đó của hắn, ta có việc hay không có việc cũng
nhắc nhở bên tai hắn:“Đừng cảm kích ta giúp ngươi giấu diếm xem tạp thư , cũng đừng cảm kích ta giúp ngươi bao lại bìa sách, nhớ rõ tương lai cho ta nhiều đồ cưới là tốt rồi!”
Vương đại nương sau khi biết thẳng mắt trợn trắng:“Có cô nương nhà ai không biết xấu hổ như vậy a?! Mới vài tuổi đã nghĩ tới nam nhân?”
Ta mặc kệ, dù sao ta đã sớm không cần khuôn mặt này.
Vóc người của Tiểu cầm thú nay đã nhảy vọt, mặc tố lam trường bào,
mặt trên không thêu hoa văn, chỉ dùng một đai lưng bằng gấm xanh nhạt,
lộ ra khối ngọc bội bạch ngọc, càng hiển vẻ phiêu dật xuất trần.
Ngũ quan của hắng bộ dạng tuấn tú, chỉ có điều đôi mi luôn rũ thấp,
ánh mắt u buồn, nhưng nhiều nhất là ôn nhu có thể làm người khác chết
chìm trong đó, tính tình hiền lành. Cho dù nghe thấy câu nói vô liêm sỉ
của ta, cũng chỉ là cười theo hỏi:“Lạc nhi muội muội, muội có thích
người nào sao? Ca ca thay muội xem xét, xem xét.”
Ta điểm danh toàn bộ phó dịch mười tám tuổi có thể thoát tịch ở trong đầu, không biết xấu hổ thử:“A Sơ không tệ, bộ dạng thanh thanh tú tú,
làm việc thành thật chịu khó, thoạt nhìn rất tốt.”
Tiểu cầm thú không chút do dự cự tuyệt:“Không được, đứa nhỏ kia t