a
biết, làm việc không có chủ kiến, không quả quyết, chỉ đi từng bước mới
động từng bước, tương lai đi theo hắn, muội sẽ mệt chết.”
Ta tiếp tục không biết xấu hổ:“Thúy Mặc cũng rất tốt , hiểu biết chữ
nghĩa, chăm chỉ hiếu học, hào hoa phong nhã, có phong phạm quân tử.”
Tiểu cầm thú tiếp tục cự tuyệt:“Vạn vạn không thể, người này tiêu tiền như nước chảy, không biết quản gia nghiệp.”
Ta lại càng không biết xấu hổ:“Ngô Khi cũng có thể, thông minh lanh lợi, biết ăn nói, làm ăn kinh doanh có thể thành công.”
Tiểu cầm thú mặt nhăn mày nhíu:“Không được, phụ thân háo sắc, mẫu thân lại dữ, sống chung khó khăn.”
Ta lục hết bụng lại nghĩ ra:“Còn Bạc?”
Tiểu cầm thú:“Tên rất tục!” (lý do này cũng được hả?!!! )
Ta:“Vân Hổ?”
Tiểu cầm thú:“Bộ dạng rất xấu!”
Ta:“Triều Sinh?”
Tiểu cầm thú:“Rất béo!”
Ta:“Thiên hạ nào có thập toàn thập mỹ nam nhân……”
“Làm sao lại không có nam nhân tốt chứ?” Tiểu cầm thú rốt cục có chút mất hứng ,“Muội ngẫm lại, muội cố gắng ngẫm lại đi.”
Ta giống một con chuột xoay quanh vài vòng ở trong phòng, vẫn là chết sống nghĩ không ra.
Tiểu cầm thú châm một chén trà cho ta, nói:“Muội này đúng là nha đầu
ngốc, sao toàn nghĩ xuống phó dịch? Phải nhìn lên chỗ cao mà nghĩ a, nhà giàu nhà cao cửa rộng, muội gả ai không được?”
Ta liếc mắt, khinh thường nói:“Ta là nô tịch, tiểu nha đầu sao có thể cùng quý công tử xứng đôi? Không hợp lễ.”
Tiểu cầm thú đứng hình, nhanh chóng cãi lại:“Muội nghe mấy câu nhàm
chán này ở đâu vậy? Khi nào thì có loại quy củ này? Nhị công tử của Kim
Tài sơn trang không phải cưới nha hoàn từ nhỏ hầu hạ bên người hắn sao?. Tri huyện Kim Thủy trấn phụ cận chúng ta vẫn cưới Câu Lan hoa khôi Phấn Hồng Viện, mọi người cũng bất quá nghị luận hai tiếng.”
Dựa vào! Ta sẽ không muốn nghĩ mình giống như nữ chính trong Tiểu
Bạch văn! Đọc sách lịch sử là bỏ không sao! Điền văn trên mạng cũng đọc
chơi sao!
Phải môn đăng hộ đối, lọ lem đi tìm chết đi!
Ta buồn bực không kềm chế được, cơ hồ muốn đi vào một cái góc tối nào đó trồng nấm.
Tiểu cầm thú vẫn còn ở bên cạnh, ý vị thâm trường nói:“Đừng để ý đối
phương là ai, thả lòng mà nghĩ, lớn mật mà nghĩ. Quan trọng nhất là tìm
một người yêu thương muội, có thể sủng muội cả đời, sống mới hạnh phúc
nhất. Hơn nữa không cần nghĩ đi quá xa, hảo hảo lưu ý bên cạnh một
chút……” (ôi tiểu Minh gợi ý đến thế này rồi ^_^)
Sau khi nói xong, hắn liền vội vàng đi mất.
Ta đứng ở tại chỗ trầm tư: Hắn ám chỉ hẳn không phải là Thạch Thạch chứ? (có ai muốn đập vào đầu bạn này một phát ko???)
Không, tuyệt đối không có khả năng.
Bọn họ vài năm này cũng không hợp nhau cho lắm.
Thạch Thạch làm người kiêu ngạo, nhưng coi như cũng biết đúng mực, ở
mặt ngoài đối Nam Cung Minh coi như cung kính, không có làm cái gì vô
liêm sỉ sự, có cái gì bất mãn cũng chỉ là lén cùng ta nói nhảm. Mà Nam
Cung Minh làm người hiền hoà, sẽ không vì tranh cãi một chút mà chán
ghét người khác.
Hắn ghét Thạch Thạch, là vì Thạch Thạch thiên phú rất cao .
Giống như một người bạn của ta trước kia từ nhỏ đã học đàn dương cầm, nàng hy sinh hết thảy thời gian để học đàn, tân tân khổ khổ thi ba
lượt, rốt cục qua cấp chín, trong lúc vui vẻ, bỗng nhiên phát hiện đứa
bé nhỏ hơn nàng vài tuổi cũng qua cấp, hơn nữa vẻ mặt thoải mái, tỏ vẻ
đương nhiên.
Nói chuyện một chút nàng lại phát hiện mỗi ngày mình luyện 7,8 giờ
còn không bằng đối phương cuối tuần tùy tiện luyện 3,4 giờ. Cuối cùng
đứa bé kia được danh sư nhìn trúng, mở đêm diễn cá nhân, nàng bị kích
thích bỏ luôn âm nhạc.
Thành công, 1% là thiên phú, 99% là mồ hôi. Nhưng mà 1% thiên phú này là tối trọng yếu, thậm chí so với kia 99% mồ hôi đều trọng yếu hơn.
Nam Cung Minh đành phải càng khắc khổ, lén luyện tập thêm rất nhiều,
nhưng mà chênh lệch hai người trong lúc đó như trước càng ngày càng nhỏ, ánh mắt của phụ thân cũng bắt đầu nhìn Thạch Thạch càng lâu.
Cho dù có là thánh mẫu, lúc này cũng không thể bình tĩnh, đành phải cố gắng coi như không nhìn thấy.
Có khi, hắn cũng sẽ nhịn không được, chán nản hỏi:“Lạc nhi muội muội, có phải hay không có một số chuyện, làm thế nào cố gắng cũng đều không
thay đổi được?”
Ta nghĩ đến vận mệnh bi ai của mình, tùy ý trả lời:“Không biết, nhưng cũng cần thử xem.”
Nam Cung Minh lắc đầu, giống như đang an ủi chính mình:“Không, cố gắng nhất định sẽ thành công .”
Ta cũng an ủi chính mình:“Đúng vậy! Cố gắng nhất định có thể thành công !”
Lúc nói lời này, hai người rất ăn ý ngồi ở trên bậc thang, từng cánh
hoa rơi xung quanh, nâng cằm, khuôn mặt u sầu, tuy rằng tâm tư khác
nhau, cũng rất có cảm giác đồng bệnh tương liên……
……
Suy đi nghĩ lại, mọi thứ nhàm chán, ta bỗng nhiên nhớ tới Tiểu cầm
thú nói Đại cầm thú phải ra ngoài nửa tháng, lá gan bỗng nhiên lớn lên
rất nhiều. Liền xâm nhập vào khu vực cảnh giới cấp 1 :tập võ tràng, đi
thăm Thạch Thạch đang luyện võ.
Mười ba tuổi Thạch Thạch đang lúc cao lên, đã có 5 thước 8, ta không
biết đơn vị thước của cổ đại và hiện đại đổi ra sao, chỉ ước chừng một
chút, nhìn ra đại khái 170cm đến 175 cm, so với bạn cùng lứa tuổi ca
