pacman, rainbows, and roller s
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324892

Bình chọn: 9.00/10/489 lượt.

Thạch Thạch tên này sĩ diện khổ thân, thích ăn điểm tâm ngọt lại sợ bị người cười, lập tức mừng rỡ, nhìn quanh trái phải không

người, liền thu hồi gương mặt nghiêm túc, mặt mày hớn hở cầm bánh đậu

xanh, đậu đỏ, bánh mè, mứt hoa quả, từng cái một bỏ vào miệng.

Hắn không kiêng ăn, đồ ăn ngon ăn năm chén lớn, đồ ăn khó ăn cũng ăn

năm chén lớn, thùng cơm trời sinh rất dễ nuôi, chỉ không ăn hạt dẻ ngào

đường.

Ta không thích ăn đồ ngọt, chỉ chọn vài miếng trái cây, sau đó đem

mấy mảnh vụn tiếp tục ném đi cho cá ăn. Đợi hắn ăn sắp hết, mới uyển

chuyển hỏi:“Danh hiệu trên giang hồ của ngươi…… Không thể đổi cái khác

sao? Ta cảm thấy Nhất Điểm Hồng, Bách Thắng Đao Vương … nghe càng uy

phong hơn.”

Thạch Thạch suy tư một lát, lắc đầu:“ Danh hiệu là người giang hồ

cấp, làm gì có chính mình tùy tiện đặt. Hơn nữa mấy cái danh hiệu ngươi

nghĩ ra tuyệt không uy phong.”

Phó Hồng Tuyết, Hồ Dật Chi của ta cứ như vậy bị hắn chà đạp một cách tàn nhẫn……

Hắn tiếp tục rung đùi đắc ý nói:“ Danh hiệu ngắn như vậy, nghe sẽ không đủ hương vị!”

Ta muốn xô hắn xuống hồ cho cá ăn luôn.

May mắn vừa rồi không đem Tiêu Phong, Dương Quá lấy ra cho heo chà

đạp, ta buồn bực hỏi:“Hắc Diện Thái Tuế còn có thể lý giải, nhưng là vì

cái gì phải gọi là Lí Thất Đao? Bởi vì ngươi chỉ dùng bảy đao chặt được

đầu của Bảo chủ Thiên Ưng Bảo Hoàng Hổ Quân? Ngươi thực sự lợi hại như

vậy?”

“Mọi người nói khoa trương ,” Thạch Thạch có chút ngượng ngùng, khiêm tốn nói,“Lúc ấy có các huynh đệ ngăn cản người của Thiên Ưng Bảo lại

cứu viện, hơn nữa Hoàng Hổ Quân tuổi cũng đã già, đã là cường công chi

mạt, ta lại chiếm binh khí lợi thế, tự nhiên thắng dễ dàng.”

“Binh khí, là cái Cửu Hoàn Đại Khảm Đao này? Ôi……” Ta sờ soạng hai

cái, cảm giác lạnh lẽo, lại thử giơ lên, thiếu chút nữa vẹo thắt lưng.

Đành phải than thở xoa nhẹ nửa ngày, đề nghị nói,“Không bằng thử dùng

kiếm, dùng kiếm nhẹ nhàng, cao thủ đại hiệp đều dùng kiếm, đại khái so

đao mạnh hơn……”

“Xem đao!” Lời còn chưa dứt, Cửu Hoàn Đại Khảm Đao đột ngột từ mặt

đất quét lên, đao phong sắc bén hỗn loạn, hướng ta chém mạnh một cái,

đột nhiên dừng lại cách cổ một tấc, hàn ý mang theo huyết khí, như gió

núi đập thẳng vào mặt.

Ta mặt không đổi sắc, thực bình tĩnh đứng vẫn không nhúc nhích.

Ba mươi giây trôi qua.

Mặt ta xám như màu đất, thét một tiếng chói tai, nghiêng người té về phía trước.

“Phản ứng cũng quá chậm đi.” Thạch Thạch không thể nề hà vừa thu đao, vừa lấy tay đỡ ta, nhẹ nhàng buông ra miễn cho ta khỏi bị té. Sau đó

giải thích,“Thấy chưa? Kiếm trọng linh hoạt, đao trọng tàn nhẫn, cũng

coi như bổ sung ưu nhược. Nhưng ta trời sinh lực mạnh, chỉ cần so với

đối phương nhanh hơn ác hơn, mặc kệ hắn bao nhiêu chiêu biến hóa, ta chỉ một đao hoành quét ngang, đụng kiếm tắc đoạn, đụng thân tắc tàn, ai dám chống đỡ? Chỉ có thể đem tất cả biến hóa hết thảy rút đi, khắp nơi

phòng thủ.”

Trình Giảo Kim đi ra giang hồ cũng chỉ dựa vào thuyền tam bản phủ, ta quên đi một hồi, cảm thấy làm người cũng không thể rất mê tín, liền đem nó quẳng đi, tò mò hỏi:“Nếu lực mạnh là thắng, con gái đi ra giang hồ

chẳng phải chịu thiệt?”

“Nữ tử thể lực so với nam nhân yếu hơn nhiều, cho dù thiếu niên thành danh, sau khi thành hôn về sau sẽ bận tâm gia đình, không thể toàn tâm

nghiên cứu võ học, cho nên thành cao thủ đứng đầu rất ít, trước mắt trên giang hồ thành danh đa số tinh thông ám khí, cơ quan hoặc độc dược……”

Thạch Thạch nói đến chuyện trong giang hồ, sau đó khinh bỉ ta,“Ngươi

nghĩ đừng nghĩ , tay nhỏ chân nhỏ, nửa điểm lực đạo cũng không có, trời

sinh sẽ không phải người tập võ, nửa bản võ công đều đọc không hiểu, cho ngươi tuyệt thế võ công bí tịch ngươi cũng có thể đem chêm cái bàn!”

Hắn rất khinh người! Ta hùng tâm vạn trượng, phát lời thề độc. Từ hôm nay trở đi khắc khổ học tập phồn thể! Nếu tương lai để cho ta tìm được

bảo tàng phú giáp thiên hạ kia! Được võ công bí tịch bên trong, nhất

định tuyệt tình tuyệt dục, khắc khổ nghiên cứu, trở về đánh đám cầm thú

cho răng rơi đầy đất! Quỳ xuống đất gọi ta cô nãi nãi! (chị YY thấy sợ 0.0)

Thạch Thạch lại bứt hai cái lá cỏ, nhỏ giọng thở dài nói:“Đáng tiếc

nội công và chiêu thức của Nam Cung gia đều thiên về linh hoạt hay biến

hóa, không tính thập phần phù hợp với ta……”

Ta an ủi:“Nói không chừng về sau còn có kỳ ngộ.”

Năm xưa có gã vật hi sinh nào đó trong tiểu thuyết Kim Dung, không

phải sau khi gặp được Viên Thừa Chí, làm Đao vương cụt tay sao? Tuy rằng nghe không quá may mắn, nhưng đã ra giang hồ không chết là mệnh lớn

rồi, vấn đề nhỏ tốt nhất đừng so đo.

Thạch Thạch nằm ở trên cỏ, nhìn trời cao một hồi, bỗng nhiên nhảy dựng lên, hồ nghi hỏi ta:“Ngươi tại sao thích kiếm như vậy?”

Ta phản ứng lại:“Ai thích?”

“Dù sao cũng có người múa kiếm cho ngươi xem, múa hoa rơi bay khắp

nơi, không thể chỉ vì cho ngươi vui, cũng không ngại hạ nhân quét tước

mệt chết?!” Thạch Thạch thở phì phì xoay người đi, chỉ để lại một cái

lưng đối ta.

Lúc Nam Cung Minh nhàn rỗi, quả thật sẽ ở sân của Tàng Thư Các luyện

mấy chiêu Lạc Hoa kiếm